Chương 4 - Kịch Bẫy Đằng Sau Ngày Sinh Nhật

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Phía sau tôi là đồng nghiệp mà Đường Lập Hoa mời đến để chứng kiến “nỗi nhục” của tôi.

Giờ thấy cảnh này, không ít người nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ.

Mặt La Quyên từ hoảng hốt chuyển sang tức tối: Lâm Nguyên, cô điên rồi sao? Cô gài bẫy chúng tôi!!”

“Sao có thể nói tôi hãm hại chứ? Việc các người làm, màn hình vừa chiếu rõ ràng, ai nấy đều thấy cả rồi.”

Đường Lập Hoa nửa tin nửa ngờ chạy ra đại sảnh, nhìn màn hình lớn phát lại cảnh trong phòng, tức giận đập nát màn hình, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo sắp ngã.

“Lâm Nguyên, cô rốt cuộc muốn thế nào? Dù sao cũng là vợ chồng một thời, có cần tuyệt tình đến vậy không?”

“Đường Lập Hoa, bữa tiệc sinh nhật này tôi mong chờ nửa tháng, thế mà anh lại lợi dụng nó để gài bẫy, vu khống tôi ngoại tình, còn xúi con trai bỏ thốt cho mẹ nó. Anh làm sao có thể độc ác đến vậy?”

“Anh chẳng phải chỉ muốn ly hôn sao? Vậy hôm nay mọi người hãy làm chứng, tôi đồng ý ly hôn.”

Quả Quả hoảng sợ chạy đến bên bố, dữ tợn trừng tôi: “Con không muốn ở với mẹ, con muốn ở với bố!”

Con trai tôi, đến cuối cùng vẫn đứng về phía cha nó.

“Đã vậy con muốn theo bố, tôi cũng không ngăn cản.”

Tôi lạnh lùng nhìn Đường Lập Hoa: “Tôi sẽ không tranh quyền nuôi dưỡng, cũng không trả tiền cấp dưỡng. Tài sản của anh tôi không cần, nhưng tài sản của tôi anh cũng không có tư cách đụng vào.”

La Quyên nhếch mép chua ngoa: “Cô thì có tài sản gì? Mười năm nay chẳng phải đều dựa vào Lập Hoa nuôi sao? Có gì đáng khoe?”

Đến nước này, mục đích của Đường Lập Hoa coi như đạt được, chỉ là quá trình quá nhục nhã.

Thoát khỏi tôi đã là may, nên điều kiện của tôi anh ta lập tức đồng ý.

“Được, tôi đồng ý.”

Khách khứa xem xong kịch hay, ai nấy vui vẻ rời đi.

Chỉ có Tổng giám đốc Hạ tức giận cảnh cáo Đường Lập Hoa: “Thật mất mặt đàn ông chúng tôi. Từ mai, anh cũng đừng đến công ty nữa!”

Sắc mặt Đường Lập Hoa trắng bệch.

La Quyên vội an ủi: “Chẳng phải chỉ là công ty rác rưởi thôi sao, không làm thì thôi. Với năng lực của anh, đi đâu mà chẳng làm quản lý?”

Tổng giám đốc Hạ vừa đi vừa ngoái lại mắng: “Phì! Tôi nhịn anh đủ lâu rồi. Nếu không phải nể cô vợ anh là chủ nhà, tôi đã chẳng bao giờ thuê anh. Việc gì cũng kém cỏi, nuôi anh chừng này năm chỉ phí cơm phí gạo. Đúng là đồ ăn cháo đá bát!”

5

Hẹn ký đơn ly hôn hôm đó, Đường Lập Hoa lại đổi ý.

Anh ta quỳ ngay tại cục dân chính:

“Vợ à, anh sai rồi, em tha thứ cho anh một lần đi, chúng ta đừng ly hôn có được không? Chúng ta còn có con mà!”

Đường Lập Hoa đẩy Quả Quả đến trước mặt tôi.

Quả Quả rụt rè kéo tay áo tôi:

“Mẹ, con sai rồi, sau này con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Sau khi mất việc, Đường Lập Hoa mới biết tòa nhà công ty anh ta làm việc vốn là đứng tên tôi.

Chỉ riêng tiền thuê một năm đã mấy chục triệu, còn hơn cả mức lương anh ta tưởng là cao ngất.

Anh ta vẫn nghĩ nhà tôi chỉ có căn nhà cũ nát ở quê.

Biết sự thật xong, hận không thể tự tát mình đến chết.

“Cha con các người đừng diễn trò trước mặt tôi nữa. Ngày hôm đó, hai người bàn mưu tính kế thế nào để hạ thốt tôi, để bôi nhọ tôi, tôi nghe rõ mồn một. Anh không vào ký đơn thì chờ giấy triệu tập của tòa đi.”

Nhìn hai cha con bày ra bộ dạng thâm tình, tôi chỉ thấy ghê tởm.

Mười năm tuổi xuân tôi lại lãng phí cho loại người này.

Đường Lập Hoa nổi giận:

“Chẳng lẽ em không có lỗi? Em giấu anh bao năm nay. Nếu em nói sớm, thì ba chúng ta vẫn hạnh phúc, sao phải đến nước này?”

“Đường Lập Hoa, anh tự hỏi lương tâm đi. Nếu tôi nói sớm, thứ anh tính toán đâu chỉ là bắt tôi tay trắng ra đi, mà là làm sao thừa kế toàn bộ tài sản của tôi.”

Mặt anh ta tái mét, hoảng hốt như bị chọc trúng tim đen:

“Không phải đâu vợ, anh yêu em thật mà.”

Tôi cười lạnh, không buồn dây dưa, quay lưng bỏ đi.

Quả Quả níu tay tôi, khóc thảm thiết:

“Mẹ, mẹ không cần bố, chẳng lẽ mẹ cũng không cần con sao?”

“Quả Quả, mẹ từng cho con cơ hội. Khi mẹ bảo con đổi ly nước trái cây, con đã làm gì? Con không còn là đứa trẻ ba bốn tuổi nữa. Nếu trong lòng con, mẹ đã là người xấu xa đến vậy, thì không cần phải miễn cưỡng ở cạnh mẹ.”

Tôi hất tay nó ra, không ngoảnh đầu lên xe.

Tôi nộp đơn ly hôn kèm toàn bộ bằng chứng Đường Lập Hoa ngoại tình, cùng chứng cứ cha con họ hãm hại tôi.

Đường Lập Hoa không xuất hiện, chỉ điên cuồng gọi điện cho tôi.

Anh ta chặn tôi ở cổng biệt thự, bị bảo vệ quẳng ra ngoài.

Anh ta biết tôi ở trong nhà, liền gào to:

“Nguyên Nguyên, anh sẽ không ly hôn với em! Anh yêu em, anh thề, sau này anh chỉ yêu mình em thôi!”

Luật pháp đâu phải trò đùa.

Tôi có chứng cứ ngoại tình của anh ta, dù anh ta không ra tòa, thì tòa vẫn tuyên án ly hôn.

Ngày nhận bản án, trái tim treo lơ lửng của Đường Lập Hoa rốt cuộc cũng sụp đổ.

La Quyên giật lấy phán quyết, kinh hãi:

“Sao lại thế này? Anh chưa ký mà, sao đã ly hôn rồi? Hai người là vợ chồng, tài sản của cô ta cũng phải thuộc về anh, sao lại giao hết cho cô ta?”

Đường Lập Hoa đỏ mắt:

“Còn không phải tại cô sao? Nếu không có cô, chúng tôi đâu ly hôn!”

“Anh còn dám trách tôi? Là anh chủ động đến tìm tôi, nói yêu tôi. Nếu không, giờ tôi đã cùng ông Triệu ra nước ngoài rồi. Nhìn lại anh đi, ngay cả công việc tử tế cũng chẳng có. Anh không cướp được tiền của Lâm Nguyên, lấy gì nuôi tôi?”

Ngày hôm đó, Đường Lập Hoa nhắn cho tôi vô số tin hối hận, cầu xin một cơ hội.

Tôi tháo thẻ sim, ném vào bồn cầu.

Anh ta vẫn chưa từ bỏ, ngày ngày đến biệt thự canh tôi.

Giờ không có việc làm, anh ta có thể nằm ngoài cửa cả đêm, chờ tôi động lòng.

Nhưng anh ta nào biết, tôi đã đi du lịch từ lâu.

Quản gia gửi cho tôi đoạn camera quay cảnh anh ta nằm vạ trước cổng, còn tôi thì đang nhàn nhã nằm trên bãi biển uống nước dừa, ngắm trai đẹp.

“Tùy anh ta nằm đó đi. Căn biệt thự này rao bán giúp tôi.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)