Chương 3 - Kịch Bản Tình Yêu Đầy Tình Huống

“Cô bé xinh xắn, thông minh, lại trẻ hơn chị dâu nhiều, Chủ tịch Chu đúng là có phúc phần ghê.”

“Anh hiểu lầm rồi ạ,” Giang Niệm liếc mắt “giận dỗi” nhìn Chu Tử Kỳ,

“Em coi anh ấy như chú, giữa bọn em chỉ là—”

“Quan hệ giữa người tài trợ và người được tài trợ.”

“Ừ, con bé nói đúng,”

Chu Tử Kỳ ngoài mặt điềm đạm phụ họa theo, nhưng sau lưng lại véo eo cô ta một cái như trừng phạt.

“A, chị Vãn Tang đến rồi!”

Hôm đó, Giang Niệm mặc một chiếc đầm đuôi cá trắng ánh kim, tóc búi cao,

Nhìn thanh thuần tao nhã, chẳng hề giống người từng sống trong khu ổ chuột.

Cô ta gọi phục vụ mang ba ly rượu đến, cầm ly bên trái đưa cho tôi.

“Em có được ngày hôm nay là nhờ chị và chú Chu nâng đỡ. Em kính hai người một ly.”

Tôi không nhận.

Vì dòng bình luận đã nói:

【Để ngăn nữ phụ phá chuyện tốt, nữ chính thông minh đã bỏ thuốc ngủ vào ly rượu, đợi cô ta ngủ mê rồi sẽ nhốt lại!】

【“Lâm Vãn Tang mệt mỏi nằm trong tủ quần áo, nghe tiếng rên rỉ của cô gái ngoài kia – vừa đau đớn vừa khoái cảm – tưởng tượng ra cảnh vị hôn phu của mình đang đè Giang Niệm trên giường… hận đến nghiến răng nhưng bất lực…” Tôi hóng chết mất đoạn này luôn!】

“Là do em cố gắng thôi.”

Tôi mỉm cười nhàn nhạt, không mặn không nhạt.

Trong ánh mắt hốt hoảng của Giang Niệm, tôi nhanh chóng bưng ly bên phải, ngửa đầu uống cạn.

【Cái gì? Cô ấy uống nhầm ly của nữ chính đưa cho nam chính rồi? Ly đó cũng có thuốc mà!!】

Thôi xong! Nói nửa chừng thì ai mà biết được!

【Thuốc kích dục siêu mạnh đó! Trong nguyên tác, nam chính mới chỉ uống có một ngụm đã “làm chuyện đó” suốt ba tiếng không nghỉ rồi… Giờ nữ phụ uống hết luôn á?!】

Tôi ho sặc sụa vì nghẹn, nước mắt rưng rưng.

Chu Tử Kỳ luống cuống vỗ lưng cho tôi:

“Uống chậm thôi, có gì phải gấp vậy?”

Tôi túm lấy tay anh:

“Trong rượu có vấn đề!”

Chu Tử Kỳ liếc qua sắc mặt lúng túng của Giang Niệm, cười khẽ:

“Có lẽ em uống say rồi. Anh bảo tài xế đưa em về.”

Ngay lập tức, tôi hiểu—

Chu Tử Kỳ chọn cách bao che.

“Anh không cho em một lời giải thích rõ ràng…”

“Tôi sẽ báo công an ngay bây giờ.”

Tôi giơ điện thoại lên, ánh mắt rực lửa vì phẫn nộ lẫn tổn thương.

“Rượu còn chưa tiêu trong bụng tôi chính là bằng chứng.”

4

“Chị Vãn Tang, chị đừng giận mà… hai ly rượu đó là em chuẩn bị để giúp hai người thêm vui vẻ thôi.”

Tôi bật cười lạnh:

“Ồ? Vậy ra bỏ thuốc tôi… cũng là vì muốn tốt cho tôi hả?”

Ngón tay Giang Niệm siết chặt, cuối cùng cũng miễn cưỡng bịa ra được một lý do:

“Em nghe mấy chị trong công ty bàn tán rằng chú Chu đã mấy ngày không về nhà. Em sợ hai người có trục trặc tình cảm nên mới nghĩ ra cách này…”

“Xin lỗi vì không nói trước với chị…”

Chu Tử Kỳ đúng là đã lâu không về nhà thật.

Từ sau kỳ thi đại học, anh lấy cớ bận công việc, ăn ở luôn tại công ty.

Nhưng thông qua camera giám sát, tôi thấy Giang Niệm từ sáng đến tối đều ở cạnh anh.

“Niệm Niệm cũng chỉ là có lòng tốt thôi. Em lát nữa đi rửa ruột rồi coi như bỏ qua chuyện này đi.”

Chu Tử Kỳ nhàn nhạt nói, “Hôm nay đều là khách có mặt mũi, đừng để người ta chê cười.”

Tôi cảm thấy nực cười vô cùng.

“Người bị bỏ thuốc là tôi, vậy mà anh lại thay tôi tha thứ cho cô ta?”

Phía sau gọng kính vàng, lông mày Chu Tử Kỳ khẽ nhíu lại.

“Con bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, còn em thì bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại chấp nhặt với một đứa trẻ con chứ?”

Tôi rõ ràng đã tận mắt thấy anh hôn “đứa trẻ” đó rồi mà,

Người chồng chưa cưới thân yêu của tôi.

Giang Niệm nép sau lưng Chu Tử Kỳ, nhìn tôi với ánh mắt đầy thách thức.

Tôi hít sâu một hơi,

Chớp mắt rồi rưng rưng một giọt lệ:

“Nhưng em thấy khó chịu lắm… chồng ơi, anh đưa em đi rửa ruột được không?”

Bình luận nổi nói rằng đêm nay nữ chính sẽ “xơi” nam chính.

Tôi lại không muốn để cô ta toại nguyện.

“Em bị bỏ thuốc như vậy, em không yên tâm để người khác đưa đi… Em cần anh ở bên cạnh em.”

Chu Tử Kỳ ngẫm nghĩ một lúc, gương mặt lộ ra vài phần dao động.

“Cũng được…”

Đúng lúc đó, Giang Niệm bất ngờ cầm ly rượu ở giữa, ngửa cổ uống cạn.

“Bây giờ em cũng uống rồi.”

“Chị Vãn Tang, em xin lỗi chị theo cách giống nhau, vậy có đủ chưa?”

Tất nhiên là chưa đủ.

Tôi vừa định nói cho cô ta biết ly đó là ly duy nhất không bị bỏ thuốc.

Nhưng giây tiếp theo, Giang Niệm đã mềm nhũn ngã vào lòng Chu Tử Kỳ.

“Chú Chu… hình như thuốc bắt đầu ngấm rồi… người em nóng quá…”

“Em ngốc à? Biết trong đó có thuốc mà vẫn uống!”

Chu Tử Kỳ nghiêm giọng mắng, tay lại vòng chắc lấy eo cô ta.

“Cô ấy trông khá nghiêm trọng, để tôi đưa cô ấy đi chữa trị trước.”

Giữa bao ánh mắt dõi theo, người đàn ông mặc vest chỉnh tề bế bổng Giang Niệm rời khỏi đó, không ngoảnh đầu lại.

Bình luận trêu chọc tôi:

【Một đứa chưa tới 18, một người gần 28, đến thằng ngốc còn biết chọn ai.】

【Nữ phụ ngăn cản thất bại, mặt tức đến xanh lét luôn rồi hahaha.】

【Nam chính định “chữa trị” cho nữ chính thế nào, ai mà đoán được chứ~】

【Tin họ đi bệnh viện thì chẳng thà tin tôi là Tần Thủy Hoàng còn dễ hơn.】

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)