Chương 9 - Kịch Bản Hôn Nhân Giả Tạo
Đã quá muộn rồi.
Có những tổn thương, không thể xóa bỏ chỉ bằng một câu xin lỗi.
Sáng hôm sau, tin tức tràn ngập khắp các mặt báo.
Chủ tịch tập đoàn Giang thị, Giang Hạo Thần, được phát hiện đã tự sát trong văn phòng.
Lý do chính thức là vì áp lực nặng nề do công ty gặp khủng hoảng nghiêm trọng.
Noãn Noãn cả ngày hôm đó đều bất an, như thể cảm nhận được bầu không khí u ám, tanh mùi máu và tuyệt vọng đang lởn vởn trong không khí.
Tôi ôm chặt con bé, nhẹ nhàng vỗ về lưng con.
Mọi chuyện đã kết thúc.
8
Tin tức Giang Hạo Thần qua đời chính thức được công bố, tập đoàn Giang thị rơi vào hỗn loạn.
Rắn mất đầu, giá cổ phiếu lao dốc, chủ nợ kéo đến đòi tiền, công ty bên bờ vực phá sản thanh lý.
Tôi mặc một bộ vest đen, ôm bé Noãn Noãn, được cựu giám đốc tài chính Thẩm Hồng — người tôi đã mời quay lại — cùng luật sư và trợ lý do nhà mẹ đẻ cử đến hộ tống, bước ra khỏi căn biệt thự vùng ngoại ô đã giam lỏng tôi mấy tháng.
Đoàn xe chạy thẳng về tòa nhà chính của tập đoàn Giang thị.
Trong phòng họp ban giám đốc, những tiếng cãi vã hỗn loạn và nét mặt u ám của các cổ đông ngay lập tức im bặt khi tôi đẩy cửa bước vào.
Tôi bình tĩnh đưa mắt nhìn từng người một có mặt trong phòng.
“Các vị,” giọng tôi rõ ràng và lạnh lùng, “từ giờ trở đi, tôi sẽ tạm thời tiếp quản mọi công việc của công ty.”
Có người nghi ngờ, có người quan sát thái độ.
Tôi không nói nhiều, trực tiếp để Thẩm Hồng trình bày một phần bằng chứng về tội gián điệp thương mại của Bạch Vi Vi, hành vi bòn rút tài sản công ty, cùng di chúc của Giang Hạo Thần.
Chứng cứ rành rành như núi, cộng thêm sự hậu thuẫn âm thầm của gia tộc họ Lâm và sự ủng hộ của một nhóm lãnh đạo cũ như Thẩm Hồng, tất cả lời phản đối lập tức bị dập tắt.
Tôi nhanh chóng triệu tập toàn thể nhân viên, ổn định lòng người, công bố kế hoạch ứng phó khẩn cấp, thành lập đội ngũ cốt cán mới.
【Hôm nay mẹ thật ngầu! Ai cũng đang nhìn mẹ!】
Tiếng lòng của Noãn Noãn vang lên đầy tự hào.
Tôi nhìn những ánh mắt dưới khán đài — hoặc mong đợi, hoặc nghi hoặc — mà tay ôm con vẫn vững vàng như đá tảng.
Đúng vậy, tôi đã trở lại.
Không còn là Lâm Vãn — người phụ nữ cần nương tựa vào chồng, đóng vai hiền thê lương mẫu.
Mà là Lâm Vãn tái sinh trong biển lửa, quyết nắm chắc vận mệnh trong tay mình.
Tập đoàn Giang thị, sẽ được tái sinh.
9
Những ngày sau đó, bận rộn chẳng khác gì một cuộc chiến.
Tôi gần như sống luôn ở công ty, ngày đêm không nghỉ xử lý đống hỗn độn chất cao như núi: ổn định giá cổ phiếu, tái cơ cấu nợ, thanh lý tài sản xấu do Bạch Vi Vi để lại, trấn an khách hàng, xây dựng lại uy tín.
Thỉnh thoảng, tôi sẽ đến bệnh viện thăm Giang Minh Huyền.
Nó nằm trên giường bệnh, đôi chân bó nẹp cứng, ánh mắt trống rỗng và mệt mỏi, thỉnh thoảng lại gào khóc mất kiểm soát.
Vết thương quá lớn và di chứng tàn tật, cộng với tính cách đã bị nuông chiều vặn vẹo quá lâu, khiến tinh thần nó tổn thương nghiêm trọng.
Bác sĩ nói cần điều trị lâu dài, chăm sóc chuyên biệt.
Tôi đã sắp xếp cho nó vào viện điều dưỡng cao cấp, thuê đội ngũ y tế chuyên nghiệp, chăm sóc 24/7, chi trả toàn bộ chi phí.
Tôi đã làm tròn bổn phận cuối cùng của người mẹ sinh ra nó, giữ lại danh nghĩa cuối cùng giữa mẹ con, nhưng tình nghĩa thì đã cạn.
Trở lại công ty, tôi tiếp tục làm việc.
Từng bước một, tôi đưa Giang thị trở lại quỹ đạo, dù đầy khó khăn, nhưng mỗi bước đều vững chắc và kiên định.
10
Thời gian thấm thoắt trôi, ba năm thoáng chốc đã qua.
Tập đoàn Giang thị năm nào, nay đã trở thành công ty con của tập đoàn Lâm thị.
Sau một cuộc tái cấu trúc toàn diện và điều chỉnh hoạt động, nó đã “gọt bỏ thối rữa, nuôi dưỡng cái mới”, khôi phục sinh khí mạnh mẽ.
Tôi ngồi trong văn phòng CEO rộng rãi sáng sủa, vừa ký xong văn kiện cuối cùng của ngày.
Ba năm qua tôi đã trở nên điềm tĩnh, sắc sảo và mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Những vết thương năm xưa được tôi chôn sâu trong đáy lòng, chuyển hóa thành nguồn lực nâng tôi tiến về phía trước.
Cửa văn phòng bật mở, một bóng dáng nhỏ nhắn tung tăng chạy vào.
“Mẹ ơi!” — Noãn Noãn đã hơn ba tuổi, nhào vào lòng tôi, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt long lanh như sao.
Con bé ngày càng lanh lợi, thông minh, là tiểu bảo bối được ai gặp cũng yêu.
Và khả năng đọc tâm của con cũng dần phát triển, từ những cảm xúc đơn giản chuyển thành quan sát và phân tích phức tạp hơn.
【Hôm nay mẹ tan làm đúng giờ thật đó!】
Con bé ôm cổ tôi.
【Ngày mai trời đẹp lắm, mẹ đưa con đi công viên chèo thuyền được không?】
Miệng nó cũng đang nũng nịu nói câu tương tự.
Tôi bật cười, véo nhẹ mũi con: “Được, mai cuối tuần, mẹ đưa con đi công viên.”
Ba năm qua tôi thỉnh thoảng có ghé qua viện điều dưỡng, lặng lẽ nhìn Giang Minh Huyền từ xa.
Tình trạng của nó đã ổn định hơn, nhưng vẫn lầm lì ít nói, sống trong thế giới của riêng mình.
Có lẽ, như vậy cũng là một kiểu giải thoát đối với nó.
Trong vòng tay tôi, tiếng lòng của Noãn Noãn lại vang lên, lần này mang theo sự nghiêm túc vượt quá tuổi:
【Mẹ ơi, hợp đồng hợp tác chú Trương đưa chiều nay, trang ba phần chia lợi nhuận hình như không giống với điều mình đã bàn trước đâu. Mẹ xem lại kỹ hơn vào ngày mai nha.】
Tôi khựng lại, sau đó mỉm cười.
Những “lời nhắc nhở” chuẩn xác như thế này, đã không còn là lần đầu.
Khả năng đọc tâm của con bé, theo thời gian, cũng đang tiến hóa — từ cảm nhận cảm xúc, đến phân tích chi tiết.
Đây đúng là món quà kỳ diệu nhất mà ông trời đã ban tặng cho tôi.
“Được, mai mẹ sẽ xem thật kỹ.”
Tôi dịu dàng đáp, trong lòng mềm mại và bình yên.
Noãn Noãn dựa vào vai tôi, khẽ hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc đúng không?”
Tiếng lòng và lời nói của con bé hòa làm một, chất chứa hy vọng về tương lai và một chút lo lắng non nớt.
Tôi ôm chặt con vào lòng, mỉm cười, hôn nhẹ lên đỉnh đầu bé.
“Đương nhiên rồi, bảo bối.”
Tương lai có thể vẫn sẽ có giông gió, nhưng chỉ cần chúng tôi nắm tay nhau — sẽ không có gì phải sợ.
End