Chương 4 - Kịch Bản Hôn Nhân Bí Ẩn
Mọi người xung quanh thấy cãi nhau thì nhanh chóng chạy đến can ngăn.
Thím Lưu bị lôi đi xa mà vẫn chửi không ngừng:
“Đáng đời bị người ta lừa xoay vòng vòng! Đợi đến lúc danh sách xét tuyển đại học công bố, để xem mày còn đắc ý được mấy ngày!”
8
【Tôi bắt đầu thấy thích tính cách của nữ phụ rồi, đối mặt với đạo đức giả thì phải đáp trả như thế mới đúng.】
【Sao nữ phụ không đi đúng kịch bản vậy? Lẽ ra cô ta phải ngoan ngoãn nghe lời nam chính, ở nhà chăm chồng dạy con chứ.】
【Nói thêm, nam chính đang vụng về ở nhà, pha sữa nóng quá làm đứa nhỏ khóc thét.】
【Nữ phụ này thật độc ác, sao nỡ bỏ mặc đứa trẻ đáng yêu như vậy ở nhà.】
Tôi mặc kệ những bình luận ấy, cắm cúi làm xong mảnh ruộng được phân cho.
Đổi công điểm với đội trưởng xong, lại sang nhà ăn ăn hai cái bánh ngô, rồi đi thẳng đến tiệm may.
Chuyện loạn xạ trong nhà, ai muốn lo thì lo.
Nhưng tôi vừa ngồi xuống chưa bao lâu, Chu Minh Viễn đã ôm đứa trẻ vội vã xông tới.
Sau lưng còn có Hồ Phương Phương đôi mắt đỏ hoe.
Vừa thấy tôi, Chu Minh Viễn đã gào to:
“Em bị sao vậy? Làm xong việc đồng mà không về nhà, còn chạy đến đây! Cô Hồ vừa báo chiều nay trường có cuộc họp, em mau về trông Mộc Dao đi.”
Tôi tiếp tục cắt vải may áo bông, không thèm ngẩng đầu:
“ Tôi đã nói rồi, ai bế về thì người đó nuôi. Tôi không về.”
Hồ Phương Phương giận dữ:
“Tống Tân Lan, tôi nghe mọi người bảo cô vốn dĩ rất tiến bộ, sao giờ lại thế này? Chẳng phải đang kéo lùi thầy Chu sao. Huống hồ cô đã cưới thầy Chu, con của anh ấy chính là con của cô, sao cô lại không chăm?”
Sự trơ trẽn của ả khiến tôi sững người.
Con mình đẻ, không nuôi, còn có gan tới đây dùng đạo đức để ép tôi?
Tôi cười khẩy:
“Cô là cái thá gì mà dám lên mặt với tôi? Nói cho cô biết, đứa trẻ đó tôi thích thì nuôi, không thích thì không ai ép nổi tôi. Tôi cưới họ Chu là tổ chức đám cưới, nhưng chúng tôi chưa đăng ký kết hôn. Đêm qua tôi cũng chẳng chung phòng với anh ta. Nói trắng ra, chúng tôi chưa hề là vợ chồng thật sự.”
Sắc mặt cả hai đồng loạt biến đổi.
Họ nhìn nhau, rồi Chu Minh Viễn chủ động hạ giọng:
“Tân Lan, em nói vậy sao được. Chúng ta đã làm đám cưới, bà con thân thích đều chứng kiến, cán bộ trong làng cũng uống rượu mừng, sao có thể không tính là vợ chồng? Thôi, chiều nay em bận thì anh không đi họp nữa. Tối về nhà, chúng ta cùng bàn bạc chuyện đứa trẻ.”
9
Thấy vậy, Hồ Phương Phương cũng dịu giọng xuống:
“Là tại tôi nóng vội, nói nặng lời với cô, đừng để bụng nhé.”
Sau đó cô ta đưa tay đón lấy đứa bé trong lòng Chu Minh Viễn, giả vờ rộng lượng nói:
“Thế này đi thầy Chu, chiều nay tôi không có tiết, anh cứ về trường họp đi, hôm nay tôi giúp anh trông con.”
Chu Minh Viễn ngẩn ra:
“Thế sao được, cô nghỉ một buổi chiều sẽ bị trừ lương mà.”
Hồ Phương Phương nhẹ nhàng đưa võng đứa bé trong tay, ánh mắt chan chứa tình mẫu tử:
“Không sao đâu thầy Chu. Dù gì chị Tống cũng không muốn trông con, tôi chỉ giúp một tay thôi.”
Nghe cô ta nhắc đến tôi, Chu Minh Viễn lập tức liếc tôi với ánh mắt chán ghét.
Anh ta dịu dàng nhìn mẹ con đối diện:
“Nếu cô ấy được nửa phần hiểu chuyện như cô thì tôi cũng mãn nguyện rồi. Con bé hôm nay giao cho cô nhé, tôi đi thẳng đến trường đây.”
Hai người qua lại tung hứng, diễn cảnh tình thâm ý trọng, khiến tôi tức đến bật cười.
Đứa con hoang bọn họ vụng trộm sinh ra, lại muốn tôi làm bảo mẫu miễn phí?
Tôi cười khẩy:
“Không sao, nếu anh thấy cô Hồ tốt, tôi sẵn sàng nhường chỗ. Dù gì chúng ta cũng chưa đăng ký kết hôn, mai tôi dọn đồ về nhà mẹ đẻ.”
Thấy câu chuyện lại quay về đề tài nhạy cảm ban đầu, Chu Minh Viễn vội vã ngắt lời:
“Cô Hồ, đứa nhỏ hôm nay làm phiền cô vậy.”
Hồ Phương Phương ôm đứa bé, dịu dàng nhìn anh ta:
“Anh đi đi, về sớm nhé, tôi và con chờ anh ở nhà.”
Chu Minh Viễn nhìn cô ta thật sâu, rồi xoay người bước đi nhanh chóng.
Tôi: …
10
Hai kẻ cẩu nam nữ đi khỏi, tôi cũng nói với sư phụ có việc bận, rồi quay về nhà bố mẹ.
Đúng lúc đó, cậu hai cũng có mặt.
Tôi khóc kể lại chuyện đêm qua cho họ nghe.
Bố tôi tức giận đến run người, đập bàn bật dậy, cầm lấy dao phay liền muốn xông tới trường tìm Chu Minh Viễn.
“Tao phải giết thằng súc sinh ấy ngay bây giờ, dám ức hiếp con gái tao, coi tao chết rồi chắc?”
Cậu hai lập tức giữ chặt lấy ông.
“Anh cả, bình tĩnh đã. Người ta vẫn nói, bắt trộm phải có tang vật, bắt gian phải có đôi. Không có chứng cứ, anh đến gây chuyện, người ta có thể báo công an, lúc đó chính anh lại bị bắt.”
Tôi níu tay áo bố, phụ họa:
“Đúng rồi bố, bố bỏ dao xuống đi. Con kể chuyện này là muốn hủy hôn với nhà họ Chu, chứ không phải bảo bố đi chém người.”