Chương 2 - Kịch Bản Định Mệnh Của Nữ Phụ Độc Ác
02
Vừa ra khỏi văn phòng, lập tức có đám đồng nghiệp tò mò vây quanh, nháy mắt ra hiệu hỏi tôi: “Thư ký Tô, chuyện gì thế?”
Trưởng phòng kỹ thuật – anh Lâm – cũng ghé lại, vẻ mặt cà khịa không chịu nổi:
“Không ngờ nha, tiểu thư nhà giàu – cô Tô – dũng cảm theo đuổi tình yêu cơ đấy…”
Tôi vỗ mạnh một phát vào lưng anh ta:
“Nhà giàu cái đầu anh! Mau triệu tập người họp ngay!”
“Nếu vụ đấu thầu nửa tháng nữa mà có trục trặc, cả bộ phận kỹ thuật các anh cứ cuốn gói đi cho tôi!”
Anh Lâm rụt cổ lại, lập tức chạy đi gom người họp.
Ba ngày tiếp theo, không biết Cố Tử Trầm đã có màn giao tiếp sâu sắc gì với linh hồn Liễu Y Y, mà cô ta không còn diễn cái màn ‘cầu xin chị buông tha bạn trai em’ với tôi nữa.
Nhưng! Cô ta bắt đầu xuất hiện như NPC cố định trong khu vực văn phòng mỗi ngày, đi khắp nơi cổ vũ nhân viên.
“Cố lên nhé Lý Tiểu Linh! Cậu là giỏi nhất!”
“Tiếp tục cố gắng nha Vương Tiểu Minh! Tôi rất tin tưởng cậu!”
“Hôm nay cũng phải thật vui vẻ nhé Tống Tiểu Bảo! Cười lên nào, đối mặt với cuộc sống!”
Cô ta thậm chí còn mang cả một bể cá vàng đến đặt ở vị trí bắt mắt nhất tại quầy lễ tân, nhiệt tình giới thiệu với mọi người:
“Đây là bảo bối cá vàng của tôi, tên là Thục Huệ.”
“Điện thoại của tôi tên là Mỹ Huệ, đồng hồ báo thức tên là Ân Huệ, chậu cây của tôi tên là Thông Huệ…”
Chỉ trong một thời gian ngắn, cả công ty bị làm cho khổ sở không thôi, hiệu suất làm việc không tăng mà nổi da gà thì rớt đầy đất.
Mỗi ngày ngoài xử lý dữ liệu kỹ thuật và tiến độ dự án, tôi còn phải trả lời mớ email khiếu nại nội bộ từ văn phòng tổng giám đốc.
Không nghi ngờ gì, khối lượng công việc của tôi tăng lên vù vù!
Tôi trực tiếp in hết đống email đó ra, đóng thành một chồng dày cộp, đập thẳng lên bàn làm việc của Cố Tử Trầm.
Anh ta lật hai trang, biểu cảm trên mặt phong phú như bảng màu, cuối cùng thở dài thật dài, xoa thái dương rồi nói:
“Thông báo tài vụ, từ tháng này trở đi, lương toàn bộ nhân viên văn phòng tổng giám đốc và kỹ thuật bên cạnh, tăng gấp đôi.”
Có tiền rồi, tôi lập tức trở mặt, cúi người nịnh hót: “Cảm ơn sếp! Sếp anh minh! Sếp vạn tuế!”
Chưa nói dứt câu, cửa văn phòng “rầm” một tiếng bị đẩy bật ra, Liễu Y Y ôm chậu cây nhỏ, khóc chạy vào:
“Anh Trầm! Thông Huệ của em chết rồi… Em buồn quá…”
Tôi lập tức thu lại nụ cười nịnh nọt, mặt lạnh tanh rút lui khỏi hiện trường.
Cảm ơn cái đầu cô ấy!
Tiền lương gấp đôi này rõ ràng là phí tổn thất tinh thần của chúng tôi!
Chúng tôi xứng đáng được nhận!
Hai ngày sau, cha mẹ Cố đi vòng quanh thế giới về, hứng chí đòi đến công ty thị sát.
Cố Tử Trầm lo Liễu Y Y lại giở trò gì đó, liền đặc biệt chỉ định tôi đi theo toàn bộ quá trình tiếp đón hai vị lão nhân gia.
Khi tôi đang giới thiệu với họ những thành tựu kỹ thuật mới nhất của công ty, thì không biết từ xó xỉnh nào, Liễu Y Y lại đột ngột xuất hiện…
Cô ta nhìn thấy ba người chúng tôi đứng cạnh nhau, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Sau đó làm bộ dáng đau lòng ôm ngực, mềm nhũn ngã xuống đất.
“Anh Trầm… anh lừa em…”
Cô ta rưng rưng nước mắt nhìn Cố Tử Trầm đang vội vã chạy tới, ngón tay run rẩy chỉ vào tôi:
“Bác trai bác gái đã thừa nhận chị Tô rồi… Vậy mà anh vẫn nói hai người không có gì…”
Cha mẹ Cố chưa từng thấy tình cảnh như vậy, cả hai đều sững người.
Liễu Y Y lại hoàn toàn đắm chìm trong kịch bản của riêng mình.
Cô ta lảo đảo đứng dậy, trông giống hệt một đóa bạch liên nhỏ yếu ớt bị giông bão tàn phá:
“Liên minh giữa nhà họ Cố và nhà họ Tô giàu nhất nước… nghe thật sự là một cuộc hôn nhân trời định đấy…”
“Anh Trầm, em có nên chúc mừng anh trước một tiếng—chúc tân hôn vui vẻ không?”
Tôi thật sự không nghe nổi nữa.
Nếu cứ để cô ta bịa thêm vài hôm nữa, có khi tôi và Cố Tử Trầm còn có con luôn rồi ấy chứ!
Hủy danh tiếng của Cố Tử Trầm thì không sao, nhưng không thể phá hỏng sự trong sạch của tôi được!
Tôi mặt lạnh đi tới, rút sổ hộ khẩu từ trong túi, “bộp” một tiếng đập thẳng vào mặt cô ta.
“Cô Liễu, nhìn cho rõ nhé! Tôi tên là Tô Sam Sam, ba tôi là Tô Chấn Cường, mẹ tôi là Phùng Ngọc Đình!”
“Cái nhà họ Tô giàu có mà cô nói, tám đời nhà tôi không có liên quan gì hết!”
03
Tôi cứ tưởng mang cả sổ hộ khẩu ra rồi, lần này chắc hẳn sự thật đã rõ ràng.
Ai ngờ tôi vẫn còn quá non, tư duy não bộ của Liễu Y Y đúng là không giống người thường.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy sổ hộ khẩu của tôi, vẻ mặt cô ta từ kinh ngạc, đến hoang mang, rồi bỗng dưng như giác ngộ chân lý.
Biểu cảm biến hóa như gió cuốn mây bay.
Sau đó cô ta đột ngột quay sang cha mẹ Cố, giọng nói đầy uất ức không cam lòng:
“Rõ ràng em và chị Tô đều là Lọ Lem, tại sao chị ấy được còn em thì không?”
Sự mơ hồ trên mặt hai vị phụ huynh gần như đã hóa thành thực thể.
Cố Tử Trầm đau đầu muốn nổ tung, vội vàng bước lên định kéo cô ta đi:
“Y Y, đừng nói bừa! Mình về trước đã…”
Liễu Y Y lại giật mạnh tay, lao đến trước mặt mọi người:
“Bác trai bác gái, con biết thân phận mình thấp kém, không xứng với anh Trầm, nhưng tình cảm của con là thật mà!”
“Tại sao ngay cả chị Tô các bác cũng chấp nhận, còn con thì không? Chỉ vì con không đẹp bằng chị ấy, không giỏi bằng chị ấy sao?”