Chương 3 - Kịch Bản Đen Tối

Tôi dứt khoát: “Ai ngủ ở đây cũng được, trừ Chi Hành!”

Bố tôi còn định nói thêm, nhưng em tôi đã đeo balo, thản nhiên ra khỏi nhà.

“Chị đâu có hại em, em ôn bài xong rồi, ngủ đâu chẳng như nhau.”

Thấy vậy, bố mẹ tôi cũng không cố nữa.

Trước khi đóng cửa, tôi dặn: “Nếu gặp hàng xóm dưới lầu thì nhớ chuyện trò với họ một lát nhé.”

Mẹ tôi không hiểu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Nhìn bóng họ khuất dần, tôi mới thả lỏng toàn thân, ngồi phịch xuống đất.

Một lúc sau tôi mới lồm cồm bò dậy, định về phòng mình.

Nhưng vừa mở cửa phòng ra, tôi lặng người một lát, rồi quay người vào phòng em trai ngủ.

Tôi không tin, với ngần ấy chuẩn bị, Diệp Vãn Ngâm còn có thể vu hại em tôi được nữa!

Sáng sớm hôm sau, tiếng hét quen thuộc lại vang lên bên tai tôi.

Chương 4

Tôi quay người lại, thấy Diệp Vãn Ngâm quần áo xộc xệch, đỏ mặt tía tai, một tay ôm ngực, chỉ thẳng vào tôi.

“Thẩm Chi Ý, sao lại là cậu? Em trai cậu đâu rồi?”

Trong lòng tôi cười lạnh không thôi, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ ngơ ngác vừa đủ.

“Em tôi tối qua đi khách sạn ngủ rồi, chắc giờ cũng đến điểm thi rồi đấy.”

“Vãn Ngâm à, nếu cậu sớm nói muốn ngủ chung với tớ thì có sao đâu, tớ nào có từ chối. Việc gì phải chui vào phòng em tớ làm chi cho phiền phức?”

Câu đó làm Diệp Vãn Ngâm tức đến mức mất khống chế, buột miệng hét lên.

“Cậu bị điên à! Không ngủ phòng mình lại qua ngủ phòng em trai? Cậu có biết cậu làm hỏng hết kế hoạch của tớ rồi không…”

Nhận ra mình lỡ lời, cô ta lập tức ngậm miệng.

Tôi giả vờ như không nghe thấy gì, ung dung thu dọn đồ đạc, đợi bố mẹ về đưa em đi thi.

Diệp Vãn Ngâm sốt ruột đến mức đi tới đi lui, liên tục dò hỏi em tôi có quay lại lấy đồ không, đều bị tôi lắc đầu phủ nhận.

Thời gian đến giờ thi ngày càng gần, cô ta càng bồn chồn bất an.

Thấy trong nhà chỉ còn tôi, Diệp Vãn Ngâm nghiến răng, cố tình làm rối tóc, để lộ vết đỏ trên vai, rồi lao ra cửa.

Cô ta ngã sụp xuống ngay trước cửa nhà tôi, vừa bò lùi ra sau vừa gào to: “Cứu với! Có người cưỡng bức tôi!”

Mấy nhà cùng tầng lập tức ló đầu hóng chuyện.

Đúng lúc đó, bố mẹ tôi mang bữa sáng về tới nơi, nghe thấy liền tái mét mặt mày.

Mẹ tôi theo phản xạ phản bác: “Không thể nào! Tối qua chúng tôi ở khách sạn cùng Chi Hành mà, sáng nay cũng là chúng tôi đưa nó đến điểm thi!”

Diệp Vãn Ngâm hừ lạnh: “Hai người là bố mẹ nó, đương nhiên bao che cho nó rồi. Nhưng đời tôi thì sao? Bị nó phá nát, chẳng lẽ tôi đáng bị vậy?”

Mẹ tôi nghẹn lời, còn hàng xóm bắt đầu xì xào bàn tán với ánh mắt nghi ngờ.

“Không lẽ Chi Hành thật sự làm chuyện đó? Nhìn ngoan ngoãn mà sao lại…”

“Tôi thấy chắc là thật. Có cô gái nào tự vu oan chuyện mất danh dự mình đâu cơ chứ.”

Nghe xung quanh xì xào, vẻ đắc ý trên mặt Diệp Vãn Ngâm càng rõ, cứ như tội danh “cưỡng bức” đã được gán chắc vào đầu em tôi.

Bỗng, dì Chu – hàng xóm tầng dưới – bước ra khỏi đám đông, không vui đập nhẹ vai mẹ tôi.

“Chị Tú Mai quên rồi à? Tối qua tôi còn tiễn cả nhà chị ra khỏi khu, lúc ấy tôi còn hỏi sao Chi Hành không ngủ ở nhà mà lại ra ngoài khách sạn nữa cơ mà.”

Lập tức, mọi người đều hiểu ra chuyện, ánh mắt nhìn Diệp Vãn Ngâm liền chuyển từ thương hại sang chỉ trích.

Mẹ tôi lúc này mới nhớ ra lời tôi dặn hôm qua thở phào nhẹ nhõm.

Bố tôi tức đến đỏ cả mặt, giật lấy cây chổi trước cửa hàng xóm, lao đến đánh Diệp Vãn Ngâm.

“Cô dám vu oan con trai tôi à? Nó với cô còn là chị em họ đấy, cô không biết xấu hổ à?”

Tôi cũng ra vẻ đau lòng trách móc: “Diệp Vãn Ngâm, tôi thương cậu, tốt bụng đưa về nhà ở tạm, mà cậu lại báo đáp kiểu này? Gia đình tôi đã làm gì cậu mà cậu nhất định phải hủy hoại em tôi, hủy hoại luôn cả nhà tôi như vậy?”

Thấy đổ oan không thành, Diệp Vãn Ngâm vẫn không chịu bỏ cuộc, nghiến răng chửi: “Thẩm Chi Ý, cứ đợi đấy! Tôi sẽ không tha cho tên súc sinh đó đâu!”

Dứt lời, cô ta liền bị bố tôi dùng chổi đánh cho một trận rồi mới thất thểu bỏ đi.

Sau chuyện này, bố mẹ tôi hoảng sợ, sợ cô ta lại giở trò nên nhất quyết đưa tôi và em trai đến khách sạn ở suốt những ngày còn lại của kỳ thi.