Chương 8 - Kịch Bản Đẫm Máu
Tôi không thể chấp nhận mẹ lấy danh nghĩa “vì con”, để khuyên tôi cúi đầu, từ bỏ lòng tự trọng.
Tôi nhẹ nhàng, nhưng vô cùng dứt khoát, gỡ tay bà ra.
Tôi bước đến trước mặt Lục Triết.
Hắn vắt chân chữ ngũ, trên mặt là nụ cười đắc thắng, như đang xem một màn kịch mẹ con phản mặt.
“Tô Vãn, mẹ cô thông minh hơn cô nhiều.” Hắn chậm rãi nói, “Biết thời thế mới là người khôn. Tôi cho cô cơ hội cuối cùng.”
Tôi nhìn hắn, từng chữ từng chữ nói rõ ràng:
“Tiền đồ của tôi là do tôi tự giành lấy, không cần ai bố thí.”
“Danh dự của tôi, là do tôi tự đòi lại, không cần ai hòa giải.”
“Còn nữa.”
Tôi quay đầu, liếc nhìn mẹ đang khóc bên cạnh, tim nhói lên, nhưng giọng nói lại càng cứng rắn:
“Nếu anh dám động vào mẹ tôi một sợi tóc, Lục Triết, tôi đảm bảo, anh sẽ phải trả cái giá còn thảm hơn Lâm Miêu Miêu gấp trăm lần.”
Nói xong, tôi không nhìn hắn nữa, mở cửa, quay sang hai gã vệ sĩ đứng bên ngoài.
“Cút ra ngoài.”
Giọng tôi không to, nhưng mang theo sức ép như mệnh lệnh.
Nụ cười trên mặt Lục Triết cứng lại.
Hắn có lẽ không ngờ rằng, khi mẹ tôi đã hoàn toàn đầu hàng, tôi vẫn có thể cứng rắn đến mức này.
Hắn đứng dậy, chỉnh lại áo vest, nhìn tôi thật sâu.
“Tô Vãn, cô sẽ phải trả giá vì sự ngu xuẩn của hôm nay.”
Hắn dẫn người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại tôi và mẹ.
“Con gái à! Sao con lại cứng đầu thế hả!” Mẹ tôi cuối cùng cũng sụp đổ mà bật khóc, “Con muốn đẩy mẹ con mình đến đường cùng hay sao?”
Tôi không tranh cãi nữa.
Tôi biết, giữa chúng tôi đã có một hố sâu không thể vượt qua.
Tôi trở về phòng mình, đóng cửa lại, cách biệt tiếng khóc của mẹ ở phía sau.
Tôi dựa lưng vào cửa, cơ thể trượt xuống chậm rãi.
Nỗi đau từ người thân, còn lạnh lẽo hơn cả lời đe dọa từ kẻ thù.
Nhưng tôi không có thời gian để đau buồn.
Sự đe dọa của Lục Triết, sự thối nát của Lý Kiến Quốc, sự yếu đuối của mẹ tôi… tất cả đều như những roi da, quất vào tôi, buộc tôi phải hành động nhanh hơn, tàn nhẫn hơn.
Tôi lấy điện thoại, gọi cho Cố Ngôn.
“Cố Ngôn, lần này tôi cần anh giúp việc lớn hơn.”
Giọng Cố Ngôn bên kia vẫn trầm ổn như mọi khi.
“Cô nói đi.”
“Tôi muốn có quyền truy cập cao nhất vào hệ thống giáo vụ nội bộ Đại học A.”
“Và cả… tất cả tài liệu trong máy tính cá nhân của Lý Kiến Quốc.”
Tôi vừa đưa ra một kế hoạch táo bạo hơn, điên rồ hơn.
Lần này, mục tiêu của tôi không còn là Lâm Miêu Miêu hay Lục Triết nữa.
Mà là cả cái mạng lưới lợi ích thối rữa phía sau họ.
Tôi muốn nhổ tận gốc bọn họ.
06
Sự trả đũa của Lục Triết đến nhanh hơn tôi tưởng, và chuyên nghiệp hơn tôi từng nghĩ.
Chỉ một đêm sau khi tôi nhờ Cố Ngôn chuẩn bị xâm nhập hệ thống trường, cả thế giới của tôi đã bị nhấn chìm trong một cơn bão số chưa từng có.
Máy tính của tôi bất ngờ hiện màn hình xanh ổ cứng phát ra tiếng “rắc rắc” chói tai, rồi tắt lịm hoàn toàn.
Điện thoại của tôi cũng trở nên mất kiểm soát, các ứng dụng liên tục tự mở rồi tự tắt, ảnh trong thư viện bị xóa hàng loạt.
Ngay sau đó, toàn bộ tài khoản mạng xã hội của tôi — WeChat, Weibo, QQ — bị hack cùng lúc.
Những tài khoản đó bắt đầu tung ra hàng loạt thông tin giả mạo, dơ bẩn đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Có cả “đoạn chat” tôi đòi tiền đàn ông.
Có “ảnh chụp giao dịch” tôi bán thuốc hóa học trong phòng thí nghiệm.
Thậm chí còn có vài bức ảnh riêng tư của tôi bị AI ghép mặt, lan truyền khắp nơi.
Chỉ trong chớp mắt, tôi từ một “nạn nhân bị oan” trở thành một “gái hư sống buông thả, đạo đức bại hoại”.
Đợt bạo lực mạng mới, gấp mười lần lần trước, ập đến như sóng thần.
“Biết ngay con này không sạch sẽ gì mà! Bán thân kiếm tiền là chuẩn rồi!”
“Buồn nôn quá! Còn buôn bán hóa chất nguy hiểm, phải bắt bỏ tù!”
“Ghép AI á? Đừng đùa, không có lửa sao có khói?”
Nhìn những lời chửi rủa ác độc, những bằng chứng giả mạo được dàn dựng tinh vi, máu trong người tôi như đông cứng lại.
Đây không còn là một vụ bạo lực mạng đơn thuần nữa.
Mà là một cuộc tấn công kỹ thuật có chủ đích, một cuộc hủy diệt nhân cách có kế hoạch.
Khi tôi vẫn còn chưa biết làm gì, điện thoại Cố Ngôn gọi đến.
“Đừng chạm vào bất kỳ thiết bị điện tử nào! Ngắt nguồn, rút dây mạng ngay! Tôi tới liền!”
Lần đầu tiên, giọng anh mang theo sự khẩn trương.
Hai mươi phút sau, Cố Ngôn đeo ba lô nặng trịch, xuất hiện trước ký túc xá của tôi.
Không nói lời thừa, chúng tôi lao thẳng đến phòng máy trung tâm của khoa Công nghệ Thông tin.
Đêm khuya, trong phòng máy lạnh buốt, chỉ còn tiếng quạt tản nhiệt của máy chủ vù vù không dứt.
Cố Ngôn lôi từ ba lô ra một chiếc laptop đen tuyền trông cực kỳ “chiến”, cắm thẳng vào đường truyền chính của máy chủ.
Ngón tay anh thon dài, xương khớp rõ ràng, bay trên bàn phím thành từng chuỗi tàn ảnh.
Trên màn hình, vô số dòng mã xanh lá lướt qua như một cơn lốc — một cuộc chiến không khói súng chính thức bắt đầu.
“Là nhóm ‘Kẻ Xóa Sổ’.”
Sắc mặt Cố Ngôn trầm hẳn xuống.
“Một nhóm hacker nổi tiếng trong giới. Chuyên nhận xử lý các ‘việc bẩn’ cho tập đoàn lớn: xóa dấu vết, tạo dư luận giả, đổ tội, dựng chứng cứ — không gì là không làm.”
“Lục Triết lần này chơi lớn thật.”
Tôi đứng sau lưng anh, nhìn những dòng mã mà tôi chẳng hiểu nổi, lần đầu cảm thấy bất lực đến vậy.