Chương 2 - Kịch Bản Đẫm Máu

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

02

Ánh đèn trong đồn cảnh sát trắng đến chói mắt, kéo cái bóng của tôi dài lê thê trên nền đất.

Tôi ngồi trong phòng thẩm vấn suốt bốn tiếng đồng hồ, lặp đi lặp lại nguyên văn những lời khai đã thuộc làu trong đầu, không sai một chữ, tổng cộng ba lần.

Mỗi chi tiết, mỗi mốc thời gian, đều khớp kín không một kẽ hở.

Cuối cùng, vì thiếu chứng cứ trực tiếp, lại thêm dáng vẻ “nạn nhân” hoàn hảo của tôi, cảnh sát chỉ có thể cho tôi tạm thời rời đi với tư cách người liên quan trọng yếu, nhưng yêu cầu điện thoại phải mở máy 24 giờ, sẵn sàng phối hợp điều tra bất cứ lúc nào.

Khi tôi bước ra khỏi cổng đồn cảnh sát, trời đã lờ mờ sáng.

Sáng sớm đầu thu, không khí hơi se lạnh.

Tôi hít sâu một hơi, trong lồng ngực tràn ngập mùi vị của tự do.

Nhưng tôi biết rất rõ, sự trả thù của Lục Triết, rất nhanh sẽ tới.

Và tôi không đoán sai.

Sáng hôm sau, tôi còn đang bù giấc trong ký túc xá, điện thoại của cố vấn học tập đã gọi tới.

“Tô Vãn, em tới văn phòng thầy một chuyến.”

Giọng ông nghiêm túc chưa từng có.

Tôi bước vào văn phòng, ánh mắt cố vấn nhìn tôi mang theo cảm xúc vô cùng phức tạp.

Ông đưa cho tôi một tập văn bản.

“Nhà trường đã họp và quyết định, tạm thời đình chỉ toàn bộ các tiết học và hoạt động thí nghiệm của em, chờ kết quả điều tra của cảnh sát rồi tính tiếp.”

Trên văn bản, bốn chữ “ảnh hưởng nghiêm trọng” được in đậm phóng to, chói mắt đến khó chịu.

“Tại sao?”

Tôi biết rõ đáp án nhưng vẫn hỏi, giọng điệu bình tĩnh.

“Tô Vãn, em biết vì sao mà.”

Cố vấn thở dài.

“Chuyện này làm ầm ĩ quá lớn trong trường rồi. Phía hội đồng quản trị… áp lực rất nặng.”

Tôi hiểu rồi.

Là Lục Triết ra tay.

Gia tộc của hắn là một trong những nhà tài trợ lớn nhất của Đại học A, trong hội đồng quản trị có quyền phát ngôn tuyệt đối.

Một tờ thông báo đình chỉ học tập, chỉ là thủ đoạn nhỏ nhất hắn dùng để nghiền ép tôi.

Cơn bão thật sự, nằm trên mạng.

Tôi mở điện thoại, diễn đàn nội bộ Đại học A đã hoàn toàn bị các bài viết về tôi chiếm lĩnh.

“Tin sốc cực lớn! Học thần khoa Hóa vì ghen ghét tạt axit trả thù, hoa khôi Lâm Miêu Miêu bị hủy dung thảm khốc!”

“Bóc trần sâu ‘độc phụ’ Tô Vãn: xuất thân nghèo khó, nội tâm vặn vẹo của một quái vật học thuật!”

“Có ảnh có sự thật! Hiện trường tranh cãi giữa Tô Vãn và Lâm Miêu Miêu, ánh mắt độc ác như rắn rết!”

Trong các bài viết đó, tôi bị khắc họa thành một “độc phụ khoa Hóa” tâm lý méo mó vì đố kỵ.

Thông tin cá nhân của tôi, hoàn cảnh gia đình, thậm chí cả ảnh mẹ tôi bày sạp bán rau ngoài chợ, đều bị đào bới sạch sẽ rồi công khai.

Trong ảnh, mẹ tôi mặc chiếc tạp dề bạc màu, đang cười tươi cân rau cho khách, gương mặt đầy nếp nhăn hằn lên sự vất vả của cuộc sống.

Phía dưới phần bình luận, không thể nhìn nổi.

“Hóa ra là đồ nghèo rớt mồng tơi, bảo sao tâm lý biến thái thế này.”

“Mẹ bán rau ngoài chợ à? Con nhà kiểu đó thì dạy dỗ được bao nhiêu cho đàng hoàng.”

“Nhìn mặt đã thấy khắc chồng, đeo kính giả làm trí thức cái gì.”

Tim tôi như bị một bàn tay vô hình siết chặt, từng cơn đau dâng lên.

Họ có thể công kích tôi, nhưng không được sỉ nhục mẹ tôi.

Ngay sau đó, mấy “bạn thân” của Lâm Miêu Miêu bắt đầu lần lượt nhận phỏng vấn của truyền thông trong trường.

Từng người một khóc đến lê hoa đái vũ, vừa khóc vừa kể tôi bình thường “cô lập âm trầm” thế nào, ánh mắt nhìn người luôn “lạnh lẽo”, và tôi đã “thèm khát” tất cả những gì Lâm Miêu Miêu có ra sao, bao gồm nhan sắc, danh tiếng, còn có cả bạn trai cô ta là Lục Triết.

Họ dựng tôi thành một cái bóng u ám, ẩn nấp sau ánh sáng.

Một lời dối trá lặp lại một nghìn lần, sẽ trở thành sự thật trong lòng người khác.

Trong chớp mắt, tôi trở thành kẻ thù chung của cả trường.

Điện thoại của tôi bị gọi đến cháy máy, vô số tin nhắn nặc danh và cuộc gọi quấy rối tràn vào.

“Đi chết đi, con đàn bà độc ác!”

“Sao mày không vào tù đi, cút khỏi Đại học A!”

“Cứ chờ đó đi, mày sẽ không có kết cục tốt đâu!”

Buổi tối tôi trở về ký túc xá, phát hiện cửa phòng bị tạt đầy sơn đỏ, bên trên dùng phấn trắng viết hai chữ đẫm máu:

“HUNG THỦ”.

Ánh mắt của bạn cùng phòng nhìn tôi, từ thương hại chuyển thành né tránh và sợ hãi.

Tôi bị cô lập.

Bị dồn vào tuyệt cảnh của một cái chết xã hội.

Đây chính là sức mạnh của quyền thế.

Nó có thể dễ dàng đảo trắng thành đen, dễ dàng thao túng dư luận, dễ dàng đóng đinh một người vô tội lên cột sỉ nhục.

Tôi lặng lẽ dọn sạch lớp sơn trước cửa, không giải thích với bất kỳ ai một câu.

Tôi biết rõ, giải thích với đám đông bị cảm xúc thao túng này, là việc ngu xuẩn nhất trên đời.

Ngày hôm sau, tôi đang trong ký túc xá thu dọn sách chuyên ngành, Lục Triết đã tìm tới.

Hắn không còn điên cuồng như hôm qua ngược lại là một sự kiêu ngạo từ trên cao nhìn xuống, khắc cốt ghi tâm.

Sau lưng hắn có hai vệ sĩ, ánh mắt nhìn tôi như nhìn một con kiến.

“Tô Vãn.”

Hắn mở miệng, giọng không mang chút nhiệt độ nào.

Hắn ném một tấm séc lên bàn học trước mặt tôi.

“Ở đây là năm trăm nghìn. Cầm tiền, cút khỏi thành phố này, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa.”

“Và tới đồn cảnh sát, thừa nhận là cô nhất thời kích động, lỡ tay làm hại Miêu Miêu.”

Giọng điệu của hắn không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh.

Như thể năm trăm nghìn này, là ân huệ to lớn hắn ban cho tôi.

Tôi nhìn tấm séc, con số “5” phía trước kéo theo một hàng dài số “0”.

Số tiền này, có lẽ đủ để mẹ tôi mười năm không cần dậy sớm về khuya.

Nhưng tôi chỉ liếc nhìn một cái, rồi dời mắt đi.

Tôi cầm tấm séc lên, trước ánh mắt của hắn, chậm rãi xé nó làm đôi, rồi làm bốn, làm tám…

Những mảnh giấy vụn như tuyết, rơi lả tả giữa các ngón tay tôi.

“Thủ đoạn của Lục thiếu gia, chỉ có vậy thôi sao?”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)