Chương 4 - Kịch Bản Cưới Trước Yêu Sau

11

Trần Tú Ngọc lật thực đơn, ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua từng món ăn.

“Em muốn ăn gì?”

Tôi đã chết não hoàn toàn, hồn lìa khỏi xác rồi.

Tôi hình như đã hiểu lầm Tống Diễn rồi… Tôi đúng là đáng chết mà!

Nhưng mà, Trần Tú Ngọc thật sự rất đẹp trai.

Không biết khi nghe thấy những lời đó, Tống Diễn sẽ nghĩ gì nhỉ? Có phải tôi đã làm tổn thương anh ta không?

Nhưng mà, Trần Tú Ngọc thật sự rất đẹp trai.

Quan trọng là, tôi hoàn toàn không nhớ gì về chuyện yêu sớm với anh ấy hồi cấp ba! Tôi thậm chí còn không có chút ấn tượng nào về người này!

Nhưng mà… Trần Tú Ngọc thật sự rất đẹp trai.

Tôi ôm đầu lắc mạnh, cố gắng đổ hết đống nước trong não ra ngoài.

Cố Niệm, tỉnh táo lại! Đừng có nông cạn như thế!

“Phụt.”

Trần Tú Ngọc bật cười, như đóa phù dung vừa nở rộ, tựa ánh nắng đầu xuân chói mắt.

“Em vẫn đáng yêu như trước kia.”

Anh ấy cười như vậy, làm linh hồn tôi lại muốn bay đi mất.

Tôi vội uống một ngụm nước đá để giữ tỉnh táo, rồi chần chừ hỏi:

“Chúng ta… hồi cấp ba… có yêu nhau sao?”

Không thể nào, chẳng lẽ tôi bị mất trí nhớ?

“Không.”

Tạ ơn trời đất, tôi không bị mất trí!

“Sao em nghe có vẻ… thở phào nhỉ?”

Nụ cười của Trần Tú Ngọc nhạt đi một chút, hàng mày hơi nhíu lại, ánh mắt có chút thất vọng.

“Em… thực sự quên mất tôi rồi sao?”

Tôi chột dạ cúi đầu, giả vờ uống nước, nhưng vừa ngẩng lên đã thấy Tống Diễn bước xuống từ tầng hai.

“Khụ! Khụ khụ!”

Tôi bị sặc nước, ho sặc sụa.

Trần Tú Ngọc lập tức nghiêng người tới, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp tôi, rồi dùng khăn giấy lau khóe miệng tôi.

“Không sao đâu, quên cũng không sao… Dù sao, có vẻ như em lại yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên rồi.”

Tống Diễn đi ngang qua, bước chân thoáng khựng lại, môi mím chặt, vẻ mặt bình thản đến lạnh lùng.

Bên cạnh anh ta là một cô gái cao ráo, quyến rũ, đang tươi cười nói chuyện.

Tống Diễn nghiêng đầu chăm chú lắng nghe, thậm chí còn mỉm cười dịu dàng đáp lại cô ấy.

Từ đầu đến cuối, anh ta không liếc nhìn tôi lấy một lần.

Hóa ra, nhanh như vậy, anh ta đã có đối tượng liên hôn mới.

Không sao, tôi vẫn có thể tự do yêu đương!

Xét ra, tôi vẫn chiếm thế thượng phong.

Hơn nữa, Trần Tú Ngọc đẹp trai như nhân vật bước ra từ tiểu thuyết, đúng gu tôi nhất rồi.

Chỉ là… đối diện với một mỹ nam quyến rũ như vậy, tôi lại chẳng thấy hứng thú ăn uống, không tài nào nuốt nổi.

Lồng ngực có chút khó chịu.

Có lẽ do cái váy hôm nay mặc hơi chật.

Bữa tối cứ trôi qua lững lờ, tôi ăn mà chẳng có tâm trạng, chỉ trò chuyện vu vơ với Trần Tú Ngọc đến khi trời tối.

Anh ấy đề nghị đưa tôi về.

“Không cần đâu, tài xế nhà tôi đang chờ rồi.”

Trần Tú Ngọc không ép, lịch sự chào tạm biệt rồi rời đi trước.

Tôi tìm xe nhà mình, vươn tay mở cửa thì cổ tay bị ai đó giữ chặt.

Giọng nói trầm thấp của Tống Diễn vang lên, khàn khàn:

“Niệm Niệm. Anh nghe nói… thế thân cũng có năm mươi phần trăm cơ hội.”

“Anh muốn thử tranh giành một chút.”

Bàn tay anh ta rất lạnh.

Trước khi tôi kịp phản ứng, theo thói quen, tôi đã nắm lấy đầu ngón tay anh ta, nhẹ nhàng lướt qua như đang mân mê một món đồ quen thuộc.

Cả hai chúng tôi đều sững lại.

Hóa ra, chúng tôi đã thân mật đến mức này rồi sao?

Tôi bóp nhẹ đầu ngón tay lạnh lẽo của anh ta, hỏi:

“Anh đứng ngoài này làm gì? Tài xế của anh đâu?”

“Anh bảo anh ta đưa khách về trước. Anh muốn đợi em.”

“Khách?”

“Tổng giám đốc Triệu của Tập đoàn Doanh Tân, chiều nay bọn anh có buổi bàn bạc công việc.”

À, đối tác của Tống thị, tôi từng thấy trong danh bạ điện thoại của anh ta.

Hóa ra không phải đối tượng liên hôn.

Khoan đã, anh ta cứ thế mà giải thích rõ ràng luôn à?

Tôi có chút kinh ngạc:

“Anh biết mở miệng nói chuyện cơ à?”

Tống Diễn khựng lại, thoáng ngẩn người, rồi cẩn thận hỏi lại:

“Anh… không nên có miệng?”

Anh có miệng đấy, chỉ tiếc là miệng ngựa không khớp mồm lừa.

Nhất là khi con lừa ngu ngốc đó chính là tôi!

Tôi cũng muốn giải thích hết hiểu lầm với anh ta.

Nhưng đầu óc tôi đang loạn thành một đống, miệng thì không đáng tin, còn bàn tay thì chưa bao giờ phụ lòng bản thân—

Nó đã rất tự nhiên chui vào áo anh ta để sưởi ấm.

“Khoan đã, Tống Diễn, sao người anh nóng thế? Anh đứng ngoài trời lạnh bao lâu rồi?”

Tôi tiện tay lấy điện thoại anh ta, mở danh bạ.

“Bác sĩ bạn anh là ai?”

“…Anh không có bác sĩ bạn.”

12

Tống Diễn đúng là giao tiếp xã hội kém thật!

Làm tổng tài mà không có nổi một người bạn làm bác sĩ?

Tôi đành phải đưa anh ta đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Cố, để cả Đông y lẫn Tây y lần lượt khám cho anh ta.

Bác sĩ Đông y bảo: Tâm hỏa quá vượng, u sầu tổn hao tinh thần, phong hàn xâm nhập, gây hại thân thể.

Bác sĩ Tây y nói: Đứng ngoài trời lạnh quá lâu.

Tống Diễn sốt đến mức đầu óc mơ màng.

Chuyện đến nước này, tôi quyết định không nói nhiều nữa, mà hành động thiết thực hơn, dịu dàng chăm sóc anh ta, nhân cơ hội này hâm nóng lại tình cảm.

Vì thế, tôi ở lại bên cạnh anh ta, canh truyền nước biển suốt cả đêm.

Sáng hôm sau, tôi mua cháo nóng, ân cần nói:

“Anh bị đau dạ dày, sáng ăn cái này đi!”

“…Anh có bệnh dạ dày sao?”

Hửm? Không có à?

Tôi giả vờ bình tĩnh, múc một muỗng cháo, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa đến miệng anh ta.

Lông mi Tống Diễn khẽ run, ngoan ngoãn há miệng ăn cháo.

“Chắc là có chút chút? Niệm Niệm, em tốt thật đấy.”

Anh ta tỉnh táo hơn rồi, còn tôi thì buồn ngủ quá.

Tôi tùy tiện gục xuống cạnh giường anh ta, định chợp mắt một lát.

Mơ màng nửa tỉnh nửa mơ, tôi chợt nhớ ra gì đó, dù mắt díp lại vẫn cố thể hiện sự chu đáo của mình:

“Tối qua anh không về nhà, em đã báo với quản gia nhà anh rồi, không cần lo lắng.”

“…Nhà anh không có quản gia.”

Giọng nói trầm thấp của Tống Diễn vang lên bên tai tôi, nhẹ nhàng hỏi:

“Niệm Niệm, em tưởng anh là ai? Rốt cuộc, anh là thế thân của ai?”

Đầu ngón tay ấm áp của anh ta nhẹ nhàng lướt qua tóc tôi.

Da đầu tôi tê rần, lập tức tỉnh táo hẳn, cười gượng:

“Thực ra… không có thế thân nào hết.”

Ánh mắt Tống Diễn sáng lên, giọng nói pha chút chờ mong:

“Anh không phải thế thân của Trần Tú Ngọc?”

Tôi mạnh mẽ gật đầu:

“Không hề!”

“Đúng vậy! Tôi tưởng anh thích Trần Tú Ngọc, tôi chỉ là thế thân thôi.”

Ánh sáng trong mắt Tống Diễn chợt tắt ngúm, biểu cảm như không biết nói gì.

“Niệm Niệm, nếu em định lừa anh thì cũng tốn chút công sức được không? Anh thích Trần Tú Ngọc, nghe có hợp lý không?”

Tôi cứng họng.

Tống Diễn thở dài, kéo tôi vào lòng:

“Nói thật với anh là được rồi, anh chấp nhận được. Những chuyện khác… cứ để anh lo.”

Tôi khó hiểu:

“Những chuyện khác là gì?”

Tống Diễn trầm giọng:

“Tìm cho em một cái cớ, tự lừa mình một chút.”

“Nhưng em thật sự không lừa anh mà! Em thật sự tưởng là người anh thích quay về!”

Tôi hoảng quá, xổ ra hết mọi chuyện, câu trước đá câu sau, chẳng có chút logic nào.

Tống Diễn cau mày nghe, nhưng vẫn kiên nhẫn.

“Em nói nào là bác sĩ, nào là đau dạ dày, nào là quản gia, rốt cuộc là ai?”

“Đọc quá nhiều truyện tổng tài bá đạo, anh tin không?”

“Thế thân thì sao?”

“Thế thân văn cũng đọc không ít.”

“Vừa đến nhà anh đã muốn chạy?”

“Truyện giam cầm đã khắc sâu vào DNA.”

“Anh không phải thích Trần Tú Ngọc à?”

“Cái đó… thật sự quên rồi.”

Tống Diễn đột nhiên hỏi:

“Em có đọc truyện thanh xuân vườn trường không?”

“Có chứ! Lúc đó em thích kiểu học thần lạnh lùng…”

Tôi bỗng đại ngộ.

Nhớ rồi! Tôi nhớ hết rồi!

Trần Tú Ngọc chính là học thần lạnh lùng mà hồi cấp ba tôi mê như điếu đổ!

Gương mặt thanh tú, dáng người mảnh khảnh, khí chất cao ngạo, sơ mi trắng giặt đến bạc màu, mang theo hương thơm sạch sẽ của bột giặt.

Từng chi tiết đều trúng gu thẩm mỹ của tôi!

Nhưng hồi đó, khi tám chuyện với đám bạn thân, bọn tôi toàn gọi anh ta là học thần lạnh lùng, chưa từng nhớ tên thật là gì.

Khoé mắt Tống Diễn hơi cụp xuống.

“Vừa nhìn thấy anh ta, mắt em sáng rực. Thích rõ ràng đến mức ai cũng biết. Sau đó, bác gái Cố đã tài trợ anh ta ra nước ngoài.”

“Rõ ràng điểm số của anh cao hơn cậu ta… Tại sao người em thích lại là cậu ta?”

“Em còn ăn diện xinh đẹp để đi gặp cậu ta nữa.”

Tống Diễn mím môi.

Tôi giật mình:

“Anh cũng muốn làm học thần lạnh lùng hả? Cái đó… không ổn đâu?”

Mặc dù phong cách ăn mặc của hai người họ hơi giống, nhưng—

“Tôi đọc là truyện đam mỹ thanh xuân vườn trường đấy!”

Sắc mặt Tống Diễn lập tức trống rỗng.

Một lúc lâu sau, anh ta bất lực nhắm mắt:

“Đừng đọc nữa, Niệm Niệm, làm ơn.”

“Nhưng ở nhà em cũng đâu có gì làm…”

“Ba em không giao việc gì cho em sao?”

“Ba em nói, thời buổi này, chỉ cần em không ra ngoài khởi nghiệp, thì đã giỏi hơn 99% đám con nhà giàu khác rồi. Chỉ cần em chịu ngồi ăn cơm ở nhà, cũng chẳng tính là ăn bám.”

“Nếu không muốn ăn bám… thì bám vào anh đi, được không?”

Tống Diễn dường như tâm trạng tốt lên, khóe môi hơi cong.

“Anh đầu tư cho em thử kinh doanh. Đọc nhiều truyện tổng tài như vậy, có muốn tự mình làm thử không?”

Hỏng rồi, anh ta nói vậy làm tôi hơi lung lay thật.

Sau khi truyền xong chai nước biển cuối cùng, Tống Diễn vẫn giữ vẻ yếu ớt.

Không còn cách nào khác, tôi đành đưa anh ta về nhà, dìu vào tận phòng ngủ.

Tống Diễn dựa hờ vào tôi, bất ngờ giơ tay lên, cạch một tiếng, đóng cửa lại.

“Nếu anh khóa cửa, em biết chuyện gì sẽ xảy ra không, Niệm Niệm?”

Tôi đáp tỉnh bơ:

“Cửa sẽ bị khóa.”

Tống Diễn bật cười.

“Em sẽ bị nhốt ở đây. Niệm Niệm, anh có chút muốn giam em lại rồi.”

Anh ta đứng thẳng người, giãn nhẹ cơ bắp.

Chết tiệt, thì ra nãy giờ yếu ớt chỉ là giả vờ!

Tôi lùi hai bước.

Người bình thường sao tự dưng lại thành biến thái thế này?

Đừng nói là đọc truyện giam cầm xong bị tẩy não luôn nhé?

“Tống Diễn, chúng ta mới xa nhau hai ngày, nếu tính theo tiểu thuyết cũng chỉ khoảng ba nghìn chữ. Anh hơi lệch lạc rồi đó.”

“Ba nghìn chữ sao? Nhưng anh thấy như cả thế kỷ.”

Không sao đâu, ít nhất anh còn biết mở miệng nói chuyện.

Như tôi đây, bị đặt vào truyện có khi bị mắng te tua rồi.

Tống Diễn từng bước áp sát, ôm tôi vào lòng.

“Niệm Niệm, chữ nghĩa vô tình lắm. Dù anh có đợi em giải thích cả đời, trong sách cũng chỉ là một câu văn nhạt nhẽo.”

“Nhưng đó chính là cuộc đời của anh.”

“Niệm Niệm, em có thể chỉ trong chớp mắt mà đọc trọn cả cuộc đời của nhiều người. Em nhìn mọi thứ quá nhẹ nhàng, như thể chúng ta chỉ là nhân vật, cuộc sống của chúng ta chỉ là một đoạn cốt truyện.”

“Em có thể thực sự nhìn thấy anh không? Anh là người thật, có nhiệt độ, có cảm xúc. Anh không phải con rối bị cốt truyện chi phối.”

“Anh… cũng biết đau lòng.”

Nghe giọng nói anh ta tràn đầy áp lực và kìm nén, tôi cũng vươn tay ôm lại.

“Anh đừng khóc mà, em không đi nữa đâu. Thôi được rồi, anh muốn khóa thì cứ khóa đi, không sao, anh vui là được.”

Dù sao cơm ngon nước ngọt đầy đủ, tôi vốn dĩ cũng là một con sâu lười thích ru rú trong nhà.

Tống Diễn cúi đầu nhìn tôi.

“Anh sẽ không.”

“Anh không muốn em rời xa anh.”

“Nhưng em là tự do.”