Chương 4 - Kịch Bản Chưa Chết
Cuộc sống mỗi ngày của ta đơn giản mà yên bình—ăn cơm, ngủ, quấn lấy Tề Mang.
Tề Mang cũng không khác mấy—ăn cơm, ngủ, mắng ta.
Mỹ nhân nhẫn nhịn,
sớm muộn gì cũng khiến ngươi rơi vào cảnh truy thê hỏa táng tràng!
Hừ hừ.
“Ồ, đây là ai vậy?”
Một giọng nói chẳng mấy thân thiện vang lên sau lưng ta, ta buông chén trà quay đầu lại,
là cái tên thế tử chết tiệt kia—Tề Nham.
Điển hình của tra nam trong tiểu thuyết cổ đại.
Tức thì ta mất hết khẩu vị, chả buồn nghe kể chuyện nữa, chỉ muốn lập tức rời khỏi trà lâu.
“Đừng đi chứ,” hắn càng không có mắt mà chặn trước mặt ta, “hôm đó hủy hôn không phải rất cứng cỏi sao? Giờ sao vừa thấy gia liền chạy? Sao? Sợ rồi?”
Ta lật mắt, chân thành nói: “Ta đi trên đường tránh phân chó, phân chó còn tưởng ta sợ nó.”
“Ngươi! Tiện nhân!” Sắc mặt Tề Nham đen lại, giận đến mức giậm chân mắng chửi.
Ta le lưỡi với hắn, xoay người muốn đi.
Một bàn tay bấu lấy bờ vai ta, lực lớn đến mức ta tưởng như vai mình sắp bị bóp nát.
“Muốn đi? Không dễ vậy đâu!” Hắn hung ác trừng mắt.
Còn chưa kịp mắng hắn,
bất thình lình,
một xâu Phật châu bay vèo tới, chính xác đập vào trán hắn.
Hắn buông tay theo phản xạ, ta lập tức lùi lại vài bước, tránh xa tên điên này.
“Tề Nham.”
Lại là giọng nói quen thuộc ấy,
là hơi thở quen thuộc phả xuống sau gáy ta.
“Muốn thì, tự quản cái miệng với đôi tay của mình,” giọng nói của Tề Mang lười biếng, cằm tùy tiện đặt lên vai ta, thanh âm nhàn nhạt, nhưng lại mang theo nguy hiểm không thể xem thường, “bằng không, Cô thay ngươi quản.”
“Tề Mang?! Sao ngươi lại ở đây!”
Hắn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng cọ mũi lên vai ta, “Đau không?”
Hộc, lúc tố cáo tới rồi!
“Ai da đau chết ta rồi! Gãy xương rồi!”
Ta ôm bả vai diễn trò, Tề Mang rũ mắt, ánh nhìn lướt qua gò má ta, rồi trượt đến bờ vai.
Nhìn ra ta đang vu oan, hắn cũng không vạch trần, chỉ nhướng một bên mày, chậm rãi bước lên chắn trước mặt ta.
Một giây sau,
một chuỗi Phật châu bay vèo tới, đánh vào đầu gối, bả vai, khóe môi của Tề Nham.
Hắn bị đánh đến nhe răng trợn mắt, bất chấp thân phận, gào lên: “Ta là Thế tử Thừa vương phủ! Tề Mang! Ngươi vì một nữ nhân mà đánh ta?!”
Tề Mang cười nhạt, ánh mắt u ám, giọng điệu biếng nhác nhưng mang theo sắc lạnh,
“Có bản lĩnh thì kéo Cô xuống khỏi vị trí này trước,”
“——Cô, rửa mắt mong chờ.”
Ta vẫn tiếp tục làm phát thanh viên trợ ngủ trong Phủ Thái tử.
Về sau, Tề Mang thậm chí còn dứt khoát kê thêm một chiếc giường nhỏ trong tẩm điện của hắn cho ta.
“Thực ra ngủ chung một giường cũng không sao đâu.” Ta thẹn thùng nói.
“Ngươi có đức có năng gì?” Tề Mang cười lạnh.
“……”
Tên chết tiệt này! Miệng độc già đời gian trá!
Hoàng đế lâm bệnh, bệnh tình nghiêm trọng.
Lúc ta nghe tin này, ta vô cùng kinh ngạc.
Cuốn tiểu thuyết này ta mới đọc được một nửa, theo nguyên tác thì Hoàng đế phải đến nửa sau mới sinh bệnh. Nguyên nhân là vì cái chết của Thái tử đã giáng một đòn nặng nề vào ông, khiến bệnh tình ngày càng trầm trọng.
Đồng thời, đây cũng là điểm khởi đầu của cuộc chiến đoạt vị.
Lẽ nào… đây là hiệu ứng cánh bướm???
Ta bắt đầu ngồi không yên.
Tề Mang hiện tại vẫn còn rất tiêu cực, ta lo chỉ cần sơ sẩy một chút, hắn sẽ nhảy xuống hồ ngay.
Bây giờ chỗ dựa duy nhất của hắn lại đột nhiên bệnh nặng, còn căn dặn hắn cùng Tam hoàng tử đầy dã tâm giám quốc…
Tim ta dần trầm xuống,
chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi.
Gần đây Tề Mang bận rộn hẳn lên, mỗi ngày đều phải dậy sớm vào triều, đến cả cơm cũng chẳng có thời gian ăn.
Ta đành phải hâm nóng cơm, đặt vào trong hộp, ngồi xe ngựa đến cửa cung chờ hắn, để hắn có thể ăn vài miếng trên đường về phủ, ít nhất không để hắn bị đau dạ dày.
“Điện hạ, hôm nay có bánh mai tuyết sơn và như ý quyển.”
Tề Mang vén rèm lên xe, ta lập tức đưa tay kéo hắn.
“Ừm.”
“Có ai bắt nạt ngươi không?”
Tề Mang vừa ngồi xuống, nghe câu này liền nhướn mày, ngạc nhiên hỏi: “Sao lại hỏi vậy?”
“Không thì sao ngươi trông không vui chút nào?” Ta hoảng hốt, “Không lẽ ngươi đã thay lòng, đang dùng bạo lực lạnh với hai mẹ con ta sao?! PUA tra nam tất phải chết!”
Tề Mang mặt không cảm xúc, lần này thậm chí còn không bảo ta câm miệng.
“Cô vui vì cái gì?”
“Ăn cơm nè Ta nhét vào miệng một miếng bánh giòn tan, “Ngươi ăn cơm mà không vui, thế thì vui cái gì?”
Hắn không nói gì, một lát sau, vươn tay nhẹ nhàng lau đi mẩu bánh dính bên miệng ta.
Ngón tay hắn lúc nào cũng lạnh, như xâu Phật châu vẫn luôn treo trên cổ tay hắn, lướt nhẹ qua gò má ta.
Ngay lúc tim ta bắt đầu rối loạn, ta nghe thấy hắn nghiêm túc nói:
“Tần Tuế, ngươi mỗi ngày đều mang theo đồ ăn mình thích, Cô không mắng ngươi đã là từ bi lắm rồi.”
“……”
Cuối tháng bảy, trời nóng đến mức chỉ muốn nằm trong phòng có điều hòa.
Nhưng cổ đại không có điều hòa,
ta chỉ có thể cuộn tròn trên giường, bên cạnh đặt đầy chậu đá và quạt lụa, như một bát mì bị trương nước, chẳng muốn động đậy.
“Ngươi chết rồi?”
Chuông gió ngoài cửa leng keng, ta lườm kẻ vừa bước vào: “Ngươi chết ấy.”
Tề Mang có vẻ ngạc nhiên, cảm thán: “Hôm nay là ngày lành? Nói chuyện dễ nghe vậy.”
Ta trợn trắng mắt.
Trên bàn cạnh giường là chén thạch hoa quả mới được nha hoàn mang lên, trong suốt lấp lánh, nhìn là thấy ngon,
ta quyết định ăn một miếng đổi tâm trạng, vừa đưa tay ra, chén thạch đã bị cướp mất.
“Ngươi có bệnh à, Tề Mang?” Ta không thể nhịn được nữa, bật dậy, “Đừng có lấy đồ của ta!”
Tề Mang mặt không cảm xúc dựa vào giường, cổ tay nghiêng đi, chén thạch rơi thẳng xuống.
Ta theo phản xạ đưa tay chụp lấy, ai ngờ bị chén sứ đập vào cổ tay, đau đến mức lập tức thu tay về.
“Tề Mang,” ta kinh ngạc trước sự keo kiệt của hắn, xoa xoa cổ tay, chất vấn: “Sao đến một chén thạch cho con trai mình ăn ngươi cũng không muốn?”
“Ừm,” hắn nhìn ta thật lâu, đột nhiên cúi người sát lại, lạnh giọng nói: “Cô không muốn, cho nên tốt nhất là cút sớm đi.”
“……”
“Nghe rõ chưa, Tần đại tiểu thư?”
“……”
Xin lỗi, nhưng mà,
cái cảm giác quen thuộc này,
cái hương vị tiền truyện ngược văn này,
có phải quá nồng rồi không???
Ta bỗng dưng rùng mình, theo bản năng cúi đầu nhìn xuống vòng tay bạc trên cổ tay.
Bạc đã xỉn màu.
Thạch có độc.
Sau một hồi im lặng, Tề Mang cũng nhìn xuống theo ánh mắt của ta.
“……”
“……”
“Điện hạ, ta đã nói mà, ngươi đúng là một phụ thân tốt.”
“CÂM MIỆNG!”
Ta nằm bò trên bệ cửa sổ, lười biếng đọc thoại bản, đúng lúc thấy Tề Mang đi qua từ xa.
Còn chưa kịp vẫy tay chào, hắn đã lập tức bước nhanh rời đi, chỉ để lại cho ta một bóng lưng cứng nhắc.
Vậy mà ta lại không nhịn được, nhớ về chuyện hôm đó…
“Điện hạ, ta sẽ không rời xa ngươi.”
Tề Mang thoáng sửng sốt, ánh mắt lạc thần, cả người trông vô tội mà yếu đuối.
“Ngươi nói gì, Cô nghe không hiểu.”
Ta kéo lấy vạt áo hắn, “Ta biết, vì ngươi là Trữ quân, nên có rất nhiều kẻ muốn hại ngươi và những người bên cạnh ngươi. Những bát thạch hoa quả có độc như thế này về sau sẽ càng nhiều, nhưng ta không sợ.”
“Cừu non quỳ bú mẹ, quạ già mớm mồi, đó là chữ ân.” Ta ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú, “Nhưng bậc quân tử, chết vì tri kỷ, đó là chữ nghĩa.”
“Nữ tử không chỉ biết đến cây kim, sợi chỉ, trâm cài trên tóc, mà chẳng khác gì nam tử. Nữ tử cũng có thể vì tri kỷ mà cầm kiếm vác thương, chữ nghĩa này, cũng có thể là lý do để chúng ta dấn thân vào nước sôi lửa bỏng.”
Hắn ngẩn ra, rất lâu không nói gì.
Cửa sổ chưa đóng, một cơn gió nhẹ lướt qua như thổi bừng tỉnh hắn,
hắn hoảng hốt chạy đi,
không quay đầu lại.
Hầy,
nam nhân, quả nhiên đều da mặt mỏng.
Ta tiếp tục đặt lại thoại bản, đọc câu chuyện tình yêu ngọt ngào của Nam Cương Vương và tiểu công chúa.
Chậc chậc chậc, vẫn là đẩy CP mới kích thích.
Lời đồn bỗng nhiên lan tràn như bão tố.
“Thái tử không phải do Tiên hoàng hậu sinh ra.”
Những lời này ngày càng lớn, đến mức ngay cả ta cũng nghe thấy, lại còn đúng lúc Hoàng đế bệnh nặng.
Là ai làm, không cần nói cũng biết.
Ta tựa vào cửa sổ trà lâu, kéo căng ná cao su, nhắm ngay gáy tên khốn khó ưa phía dưới.
“Ái da!” Tề Nham trên phố gào lên giận dữ, “Ai lớn gan dám đánh vào đầu gia?!!”
Ta nhoài người ra cửa sổ, cười hì hì, lắc lắc ná cao su với hắn.
Hôm nay ta vốn chỉ đến bàn bạc kế hoạch hợp tác với Tần Lăng Nguyệt, không ngờ còn có thêm một vụ thu hoạch ngoài dự kiến.
“Là ngươi, tiện nhân! Chờ đó cho gia!”
“Đừng có mở miệng là ‘gia’ này ‘gia’ nọ, không biết lại tưởng ngươi tuyệt tự tuyệt tôn, đi khắp nơi tìm người thừa kế đấy.”
“Ngươi!”
Tề Nham ba bước thành hai, xông vào trà lâu, ta chẳng hề hoảng loạn, thậm chí còn thong thả uống một ngụm trà.
“Ngươi, tiện nhân! Ngươi…” Hắn vừa mở miệng, đã trông thấy hai người khác trong phòng.
Tần Lăng Nguyệt—Ngoại tôn nữ của Thịnh lão tướng quân, gần đây nổi danh kinh thành là mỹ nhân rắn rết, thủ đoạn ác liệt, tâm cơ thâm sâu.
Lục hoàng tử Tề Dạ—Chiến thần từng lăn lộn trên sa trường, người mang sát khí, đi đến đâu đều khiến người người kinh hãi.
Còn ở giữa…
Tần Tuế—Một kẻ chẳng là gì, hoàn toàn dựa vào ôm đùi mà sống!
“Ngươi, ngươi…”
Ta trợn mắt, “Ngươi cái gì mà ngươi! Ta nói cho ngươi biết, nhãi con, nếu còn dám nói xằng nói bậy về Điện hạ của bọn ta, lần sau không chỉ có gáy ngươi chịu đòn đâu!”
“Ngươi dám vô lễ với bản thế tử?!”
“Không không, không phải vô lễ,” ta cười lạnh, “Lão nương là đang chửi ngươi.”
“…”
Tề Nham tức đến suýt hộc máu, đang định xông vào, thì một giọng nói âm lãnh đến tận xương tủy vang lên.
“Cút.”
Ta nhìn về phía cửa.
Là Tề Mang.
“Ngươi, ngươi… Ta là người của Tam hoàng tử…”
“Bảo hắn ngoan ngoãn cúp đuôi lại,” Tề Mang lạnh lùng liếc hắn một cái, uy hiếp nói, “đừng để rơi vào tay Cô.”
“…”
“Lại đây, về nhà.”
Ta không hề chần chừ, ném luôn chén trà, chạy vọt đến chỗ hắn.
Trước khi đi còn lén giơ chân, đá cho tên ngu xuẩn bị ba đại lão vây quanh kia một cú.
Hắn giận mà không dám nói gì.
Sảng khoái!
Gió đêm thổi qua chuông gió dưới mái hiên, chúng ta ngồi trên bậc thềm trước cửa.
“Những gì bọn chúng nói là thật.”
Vẫn là gương mặt cứng đờ như xác chết kia, giữa chân mày phủ đầy bóng tối, đôi môi nhợt nhạt mím chặt, mí mắt rũ xuống như thể chỉ đang nói một chuyện bình thường.
“Ta thực sự không phải con ruột của Hoàng hậu, mà là con của một nô lệ ngoại tộc.”
“Mẫu hậu rất yêu hắn, nhưng hắn đã phản bội người.”