Chương 5 - Kì Tang Hoa
12
Ngày hôm đó, mặc dù ta trấn an mẫu thân, nhưng thật ra trong lòng ta lại đang bồn chồn.
Hiện tại ta ở ngoài sáng, Hứa Chỉ Thanh ở trong tối.
Ta lo rằng với thực lực của hộ vệ trong viện mình thì khó có thể phòng thủ được.
Nếu bây giờ đi mua hộ vệ chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh.
Hơn nữa gia nô vừa tới có trung thành hay không thể nói trước được.
Lỡ như là người của Hứa Chỉ Thanh, đó chính là dẫn sói vào nhà.
Đang lúc ta ngồi trong viện thở dài, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc.
"Trình độ hộ vệ như vậy, e rằng khó mà ngăn chặn được kẻ trộm ban đêm".
Ta quay đầu lại lại nhìn thấy Tiêu Bác lặng lẽ đứng ở phía sau ta.
"Ngươi muốn làm gì?"
Ta cảnh giác nhìn về phía Tiêu Bác.
Giờ phút này trên người Tiêu Bác còn đang mặc y phục của nha dịch, y tùy tiện đặt trường kiếm trong tay lên bàn đá, chớp mắt nhìn ta.
Tiêu Bác là do Tiêu phụ và vũ nữ sinh ra.
Nói về tướng mạo, Tiêu Bác còn tuấn tú hơn Tiêu Cẩn.
Nhưng lúc bình thường Tiêu Bác luôn nghiêm mặt.
Đây là lần đầu tiên ta thấy ý cười trong mắt hắn.
Lúc này Tiêu Bác nói ra lời giống như kiếp trước.
"Hợp tác với ta, ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của nàng."
Kiếp trước ta biết tâm nguyện của Tiêu Bác là trở thành gia chủ của Tiêu Gia.
Tiêu phụ cực kỳ thiên vị Tiêu Cẩn, mặc dù bây giờ Tiêu Cẩn đã trở thành phế nhân, Tiêu phụ vẫn định đem vị trí gia chủ của Tiêu gia truyền cho Tiêu Cẩn.
Không đợi ta mở miệng, Tiêu Bác trầm giọng nói: "Đúng là gia đinh của nàng đang âm thầm theo dõi của Hứa Chỉ Thanh. Nhưng có người thần không biết quỷ không hay đi vào biệt viện Vân Hi. Một màn này trùng hợp bị ta đang tuần tra trên đường bắt gặp, ta lẻn vào đúng lúc nghe thấy, Hứa Chỉ Thanh muốn người đó làm vấy bẩn nàng.”
13
Lời nói của Tiêu Bác đã chứng minh suy đoán của ta.
Ta nghe vậy sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.
"Trình độ hộ vệ trong viện của ta phải nâng cao thế nào mới được chứ?"
Tiêu Bác vỗ vỗ tay cười.
Trong nháy mắt, bốn nam tử thân thủ mạnh mẽ từ nóc nhà nhảy xuống.
Bọn họ thậm chí không phát ra chút âm thanh nào.
"Đây đều là tâm phúc của ta, không phải người của Tiêu gia."
Hộ vệ của Tiêu Gia xuất thân đều là binh lính, nhưng mà bốn người trước mắt mặc dù tướng mạo đoan chính, nhưng trên người lại có một khí phách giang hồ.
Hơn nữa cả người đều toả ra khí thế, làm cho ta cảm nhận được ngay bốn người này không đơn giản.
Ta nhớ rõ kiếp trước bên cạnh Tiêu Bác không có tâm phúc nào cả.
Nếu không lúc trước y mang ta chạy trốn, cũng sẽ không nhanh chóng bị Hứa Chỉ Thanh tìm được.
Lúc ấy Hứa Chỉ Thanh thậm chí một mực chắc chắn rằng là Tiêu Bác khuyên ta chạy trốn.
Hứa Chỉ Thanh vu oan Tiêu Bác làm vậy mục đích là vì trả thù Tiêu gia, để cho mọi người biết được hoàn cảnh của ta, để Tiêu phụ thân bại danh liệt.
Bởi vậy Tiêu Bác còn bị Tiêu phụ đánh gãy một chân.
Ngay lúc ta không hiểu tâm phúc của Tiêu Bác ở đâu ra, Tiêu Bác đã đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Nghỉ trưa xong rồi, phải đi làm nhiệm vụ đây, Khương Tang Tang, có bọn họ bảo vệ nàng, đêm nay nàng cứ yên tâm ngủ đi, lão thiên vương cũng không động vào nàng được."
Ta còn có lời muốn hỏi Tiêu Bác.
Nhưng mà Tiêu Bác giống như một cơn gió, xoay người liền biến mất ở trong viện.
Sau khi Tiêu Bác rời đi, sự nghi ngờ trong lòng ta ngày càng sâu.
Kiếp trước rõ ràng võ công của Tiêu Bác rất bình thường, hơn nữa làm cho người ta có cảm giác rất áp lực.
Võ công hiện tại của Tiêu Bác tuyệt đối không thua Tiêu Cẩn, hơn nữa cả người cũng trở nên cởi mở tiêu sái.
Đây rốt cuộc là chuyện gì…
14
Mặc dù đã có bốn tâm phúc của Tiêu Bác bảo vệ ta, nhưng đêm nay ta vẫn không dám ngủ.
Ta nằm trên giường ôm một con dao găm trong tay.
Giờ tý, ta nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt ngoài cửa sổ.
Sau đó là một tiếng nổ lớn.
Thậm chí ngay cả cửa sổ cũng lắc lư.
Ta bị dọa vội vàng từ trên giường ngồi dậy.
Lúc này ngoài cửa sổ truyền đến tiếng của Tiêu Bác.
"Đừng ra ngoài."
Ta nghệch mặt ra.
Tiêu Bác cũng đến đây.
Rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
Ta nghe thấy rõ ràng Tiêu Bác nói đừng ra ngoài, chỉ mở một khe cửa sổ nhỏ.
Xuyên qua khe hở, ta nhìn thấy Tiêu Bác đứng trong viện tóc tai rối bời, mặt đen như than, giống như từ lò bếp chui ra.
Lúc này ta mới hiểu được, tiếng nổ vừa rồi là tiếng mìn nổ.
Cũng may Tiêu Bác chỉ bị nổ dính bụi đen thui cả người, cũng không có gì đáng ngại.
Lúc này một nam nhân vẻ mặt hung ác, thân hình vạm vỡ bị Tiêu Bác giẫm trên mặt đất.
"Tiêu Bác, ngươi..."
Trong nháy mắt Tiêu Bác xuyên qua khe hở nhìn thấy ta, y xấu hổ giật giật khóe miệng.
Y lập tức đem lệnh bài gỗ trong tay ném về phía cửa sổ.
Ta mở cửa sổ, vội vàng đưa tay ra bắt lấy.
Khi ta thấy rõ trên lệnh bài gỗ có khắc "Thanh Vân cương Hắc Long trại", sắc mặt ta thay đổi hoàn toàn.
Đúng là sơn tặc!
Giọng nói trầm ngâm của Tiêu Bác vang lên bên tai ta.
"Cho tới nay ta vẫn không nghĩ ra, vì sao trước kia Hứa Chỉ Thanh vì dám một mình đi đến Thanh Vân Cương, thì ra ả ta đã sớm thông đồng với sơn tặc."
Phải nói rằng, những lời này của Tiêu Bác cũng nói ra tiếng lòng của ta, đây cũng là vấn đề đến tận bây giờ ta vẫn chưa nghĩ thông suốt.
Mặc dù sơn tặc đã bị Tiêu Bác chế ngự, gã ta vẫn kiêu ngạo kiêu ngạo như trước.
"Thả ta ra, bằng không các ngươi đều phải chết!”
15
Đây là lần đầu tiên ta gặp sơn tặc.
Nhưng ngay cả cái chết ta cũng trải qua rồi, còn sợ sơn tặc sao?
Tiêu Bác nói muốn ép hỏi sơn tặc về chuyện của Hứa Chỉ Thanh, bảo ta tránh đi trước.
Ta lại đứng trước cửa sổ, ánh mắt kiên định: "Không cần lo cho ta."
Tiêu Bác ngẩn người nhìn ta, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Cũng được.”
Sau đó trong nháy mắt, y liền rút kiếm bên hông ra.
Mũi kiếm sắc bén đâm thẳng vào lòng bàn tay sơn tặc.
Một kiếm đâm xuống, Tiêu Bác rút kiếm ra, đâm thẳng chính xác vào vết thương một lần nữa.
Lúc đầu sơn tặc đau chửi lên, sau đó thật sự đau đến không chịu nổi, bắt đầu la lên cầu xin tổ tông tha cho.
Dưới cơn đau nhức kịch liệt, lần này không cần Tiêu Bác mở miệng, sơn tặc trực tiếp nói ra Hứa Chỉ Thanh với thủ lĩnh sơn tặc có tư tình với nhau.
Không biết là do thủ đoạn ép hỏi của Tiêu Bác rất có sức công kích, hay do tư tình của Hứa Chỉ Thanh và thủ lĩnh sơn phỉ quá khiếp sợ, ta sững sờ ngay tại chỗ nhìn sự sắc bén trong mắt Tiêu Bác.
Tiêu Bác thấy ta thất thần, liền trấn an ta: "Uống một bát canh Khổ Ninh, ngủ một giấc trước đi, chuyện sơn tặc để ta xử lý."
Tiêu Bác nói xong, dường như ý thức được điều gì đó, ánh mắt mất tự nhiên mà lóe lên.
Sau đó Tiêu Bác không đâm sơn tặc nữa, y dùng chân giẫm lên vết thương của sơn tặc.
Bây giờ sơn tặc nằm trên mặt đất đau đến trợn trắng mắt.
Ta lấy lại tinh thần nói với Tiêu Bác:
"Sơn tặc này để ta xử lý."
Sau khi trùng sinh, để phòng bất trắc, ta đã chuẩn bị không ít vật phòng thân.
Ta đi ra khỏi phòng, đem một viên độc dược nhét vào trong miệng sơn tặc.
"Đây là Đoạn Trường Hoàn, người trúng độc nếu trong vòng một tháng không lấy được thuốc giải, độc sẽ xuyên qua ruột bụng thối rữa mà chết. Không muốn chết, cứ làm theo lời ta nói."
Sơn tặc này có khí phách, nhưng không nhiều.
Vừa nghe thấy là độc dược sẽ chết người, lại sợ hãi.
Sơn tặc vì để cứu mạng mình, chỉ có thể làm theo lời ta nói.
Ta tương kế tựu kế, bảo gã ta trở về nói cho Hứa Chỉ Thanh, mưu kế của ả đã được thực hiện.
Ngày hôm đó, mặc dù ta trấn an mẫu thân, nhưng thật ra trong lòng ta lại đang bồn chồn.
Hiện tại ta ở ngoài sáng, Hứa Chỉ Thanh ở trong tối.
Ta lo rằng với thực lực của hộ vệ trong viện mình thì khó có thể phòng thủ được.
Nếu bây giờ đi mua hộ vệ chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh.
Hơn nữa gia nô vừa tới có trung thành hay không thể nói trước được.
Lỡ như là người của Hứa Chỉ Thanh, đó chính là dẫn sói vào nhà.
Đang lúc ta ngồi trong viện thở dài, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc.
"Trình độ hộ vệ như vậy, e rằng khó mà ngăn chặn được kẻ trộm ban đêm".
Ta quay đầu lại lại nhìn thấy Tiêu Bác lặng lẽ đứng ở phía sau ta.
"Ngươi muốn làm gì?"
Ta cảnh giác nhìn về phía Tiêu Bác.
Giờ phút này trên người Tiêu Bác còn đang mặc y phục của nha dịch, y tùy tiện đặt trường kiếm trong tay lên bàn đá, chớp mắt nhìn ta.
Tiêu Bác là do Tiêu phụ và vũ nữ sinh ra.
Nói về tướng mạo, Tiêu Bác còn tuấn tú hơn Tiêu Cẩn.
Nhưng lúc bình thường Tiêu Bác luôn nghiêm mặt.
Đây là lần đầu tiên ta thấy ý cười trong mắt hắn.
Lúc này Tiêu Bác nói ra lời giống như kiếp trước.
"Hợp tác với ta, ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của nàng."
Kiếp trước ta biết tâm nguyện của Tiêu Bác là trở thành gia chủ của Tiêu Gia.
Tiêu phụ cực kỳ thiên vị Tiêu Cẩn, mặc dù bây giờ Tiêu Cẩn đã trở thành phế nhân, Tiêu phụ vẫn định đem vị trí gia chủ của Tiêu gia truyền cho Tiêu Cẩn.
Không đợi ta mở miệng, Tiêu Bác trầm giọng nói: "Đúng là gia đinh của nàng đang âm thầm theo dõi của Hứa Chỉ Thanh. Nhưng có người thần không biết quỷ không hay đi vào biệt viện Vân Hi. Một màn này trùng hợp bị ta đang tuần tra trên đường bắt gặp, ta lẻn vào đúng lúc nghe thấy, Hứa Chỉ Thanh muốn người đó làm vấy bẩn nàng.”
13
Lời nói của Tiêu Bác đã chứng minh suy đoán của ta.
Ta nghe vậy sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.
"Trình độ hộ vệ trong viện của ta phải nâng cao thế nào mới được chứ?"
Tiêu Bác vỗ vỗ tay cười.
Trong nháy mắt, bốn nam tử thân thủ mạnh mẽ từ nóc nhà nhảy xuống.
Bọn họ thậm chí không phát ra chút âm thanh nào.
"Đây đều là tâm phúc của ta, không phải người của Tiêu gia."
Hộ vệ của Tiêu Gia xuất thân đều là binh lính, nhưng mà bốn người trước mắt mặc dù tướng mạo đoan chính, nhưng trên người lại có một khí phách giang hồ.
Hơn nữa cả người đều toả ra khí thế, làm cho ta cảm nhận được ngay bốn người này không đơn giản.
Ta nhớ rõ kiếp trước bên cạnh Tiêu Bác không có tâm phúc nào cả.
Nếu không lúc trước y mang ta chạy trốn, cũng sẽ không nhanh chóng bị Hứa Chỉ Thanh tìm được.
Lúc ấy Hứa Chỉ Thanh thậm chí một mực chắc chắn rằng là Tiêu Bác khuyên ta chạy trốn.
Hứa Chỉ Thanh vu oan Tiêu Bác làm vậy mục đích là vì trả thù Tiêu gia, để cho mọi người biết được hoàn cảnh của ta, để Tiêu phụ thân bại danh liệt.
Bởi vậy Tiêu Bác còn bị Tiêu phụ đánh gãy một chân.
Ngay lúc ta không hiểu tâm phúc của Tiêu Bác ở đâu ra, Tiêu Bác đã đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Nghỉ trưa xong rồi, phải đi làm nhiệm vụ đây, Khương Tang Tang, có bọn họ bảo vệ nàng, đêm nay nàng cứ yên tâm ngủ đi, lão thiên vương cũng không động vào nàng được."
Ta còn có lời muốn hỏi Tiêu Bác.
Nhưng mà Tiêu Bác giống như một cơn gió, xoay người liền biến mất ở trong viện.
Sau khi Tiêu Bác rời đi, sự nghi ngờ trong lòng ta ngày càng sâu.
Kiếp trước rõ ràng võ công của Tiêu Bác rất bình thường, hơn nữa làm cho người ta có cảm giác rất áp lực.
Võ công hiện tại của Tiêu Bác tuyệt đối không thua Tiêu Cẩn, hơn nữa cả người cũng trở nên cởi mở tiêu sái.
Đây rốt cuộc là chuyện gì…
14
Mặc dù đã có bốn tâm phúc của Tiêu Bác bảo vệ ta, nhưng đêm nay ta vẫn không dám ngủ.
Ta nằm trên giường ôm một con dao găm trong tay.
Giờ tý, ta nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt ngoài cửa sổ.
Sau đó là một tiếng nổ lớn.
Thậm chí ngay cả cửa sổ cũng lắc lư.
Ta bị dọa vội vàng từ trên giường ngồi dậy.
Lúc này ngoài cửa sổ truyền đến tiếng của Tiêu Bác.
"Đừng ra ngoài."
Ta nghệch mặt ra.
Tiêu Bác cũng đến đây.
Rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
Ta nghe thấy rõ ràng Tiêu Bác nói đừng ra ngoài, chỉ mở một khe cửa sổ nhỏ.
Xuyên qua khe hở, ta nhìn thấy Tiêu Bác đứng trong viện tóc tai rối bời, mặt đen như than, giống như từ lò bếp chui ra.
Lúc này ta mới hiểu được, tiếng nổ vừa rồi là tiếng mìn nổ.
Cũng may Tiêu Bác chỉ bị nổ dính bụi đen thui cả người, cũng không có gì đáng ngại.
Lúc này một nam nhân vẻ mặt hung ác, thân hình vạm vỡ bị Tiêu Bác giẫm trên mặt đất.
"Tiêu Bác, ngươi..."
Trong nháy mắt Tiêu Bác xuyên qua khe hở nhìn thấy ta, y xấu hổ giật giật khóe miệng.
Y lập tức đem lệnh bài gỗ trong tay ném về phía cửa sổ.
Ta mở cửa sổ, vội vàng đưa tay ra bắt lấy.
Khi ta thấy rõ trên lệnh bài gỗ có khắc "Thanh Vân cương Hắc Long trại", sắc mặt ta thay đổi hoàn toàn.
Đúng là sơn tặc!
Giọng nói trầm ngâm của Tiêu Bác vang lên bên tai ta.
"Cho tới nay ta vẫn không nghĩ ra, vì sao trước kia Hứa Chỉ Thanh vì dám một mình đi đến Thanh Vân Cương, thì ra ả ta đã sớm thông đồng với sơn tặc."
Phải nói rằng, những lời này của Tiêu Bác cũng nói ra tiếng lòng của ta, đây cũng là vấn đề đến tận bây giờ ta vẫn chưa nghĩ thông suốt.
Mặc dù sơn tặc đã bị Tiêu Bác chế ngự, gã ta vẫn kiêu ngạo kiêu ngạo như trước.
"Thả ta ra, bằng không các ngươi đều phải chết!”
15
Đây là lần đầu tiên ta gặp sơn tặc.
Nhưng ngay cả cái chết ta cũng trải qua rồi, còn sợ sơn tặc sao?
Tiêu Bác nói muốn ép hỏi sơn tặc về chuyện của Hứa Chỉ Thanh, bảo ta tránh đi trước.
Ta lại đứng trước cửa sổ, ánh mắt kiên định: "Không cần lo cho ta."
Tiêu Bác ngẩn người nhìn ta, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Cũng được.”
Sau đó trong nháy mắt, y liền rút kiếm bên hông ra.
Mũi kiếm sắc bén đâm thẳng vào lòng bàn tay sơn tặc.
Một kiếm đâm xuống, Tiêu Bác rút kiếm ra, đâm thẳng chính xác vào vết thương một lần nữa.
Lúc đầu sơn tặc đau chửi lên, sau đó thật sự đau đến không chịu nổi, bắt đầu la lên cầu xin tổ tông tha cho.
Dưới cơn đau nhức kịch liệt, lần này không cần Tiêu Bác mở miệng, sơn tặc trực tiếp nói ra Hứa Chỉ Thanh với thủ lĩnh sơn tặc có tư tình với nhau.
Không biết là do thủ đoạn ép hỏi của Tiêu Bác rất có sức công kích, hay do tư tình của Hứa Chỉ Thanh và thủ lĩnh sơn phỉ quá khiếp sợ, ta sững sờ ngay tại chỗ nhìn sự sắc bén trong mắt Tiêu Bác.
Tiêu Bác thấy ta thất thần, liền trấn an ta: "Uống một bát canh Khổ Ninh, ngủ một giấc trước đi, chuyện sơn tặc để ta xử lý."
Tiêu Bác nói xong, dường như ý thức được điều gì đó, ánh mắt mất tự nhiên mà lóe lên.
Sau đó Tiêu Bác không đâm sơn tặc nữa, y dùng chân giẫm lên vết thương của sơn tặc.
Bây giờ sơn tặc nằm trên mặt đất đau đến trợn trắng mắt.
Ta lấy lại tinh thần nói với Tiêu Bác:
"Sơn tặc này để ta xử lý."
Sau khi trùng sinh, để phòng bất trắc, ta đã chuẩn bị không ít vật phòng thân.
Ta đi ra khỏi phòng, đem một viên độc dược nhét vào trong miệng sơn tặc.
"Đây là Đoạn Trường Hoàn, người trúng độc nếu trong vòng một tháng không lấy được thuốc giải, độc sẽ xuyên qua ruột bụng thối rữa mà chết. Không muốn chết, cứ làm theo lời ta nói."
Sơn tặc này có khí phách, nhưng không nhiều.
Vừa nghe thấy là độc dược sẽ chết người, lại sợ hãi.
Sơn tặc vì để cứu mạng mình, chỉ có thể làm theo lời ta nói.
Ta tương kế tựu kế, bảo gã ta trở về nói cho Hứa Chỉ Thanh, mưu kế của ả đã được thực hiện.