Chương 9 - Khúc Khải Hoàn Của Công Chúa
Hắn lật đồng tiền sang mặt kia.
Hai mặt lại giống hệt nhau.
Ta hít một hơi.
Lại bị phát hiện rồi sao.
Hồi lâu, ta bất đắc dĩ.
"Chuyện này ta có lỗi với ngươi, ngươi muốn bồi thường gì không? Thăng quan, phong tước, tiền bạc, đất đai, đều được cả."
"Không, Bệ hạ. Từ khi người trị vì, quốc thái dân an, thiên hạ thái bình. Thần cũng không hề oán trách việc thuở xưa người đã lừa thần, bởi vì đó là việc đúng đắn nhất thần từng làm trong đời. Chỉ là, sau nhiều năm, thần đột nhiên hiểu ra một số điều. Điều này đã làm thần day dứt rất lâu, khiến thần không thể không tìm đến người, không nói không được. Thần cầu xin người, hãy để thần kể một câu chuyện cho người nghe."
Ta nhướng mày: "Chỉ là kể một câu chuyện thôi sao?"
"Vâng. Bệ hạ, người có từng nghe qua. . . Câu chuyện về công chúa thật giả không?"
"Ngươi nói đến những gì ta đã trải qua sao?"
"Không, là một phiên bản khác."
"Cứ kể thử xem."
Hắn cúi đầu suy nghĩ một lúc, dường như đang cân nhắc từng lời.
"Trong câu chuyện được nhiều người biết đến, nhân vật chính là một Công chúa cao quý thực sự.
Nàng ấy gặp bất hạnh trong thời thơ ấu, không được lớn lên trong cung đình, mà bị một thiếu nữ khác đánh cắp cuộc đời vốn thuộc về nàng. Giống như hầu hết các câu chuyện cũ kỹ khác, nàng ấy vạch trần thân phận của Công chúa giả, giành lại quyền lực, địa vị và vinh quang, đây là một kết thúc có hậu, không có gì phải nghi ngờ.
Nhưng dưới câu chuyện, có quá nhiều điều không hợp lý, đến nỗi thần ngạc nhiên vì sao mình lại mất nhiều năm như vậy mới nhận ra.
Nhũ mẫu nói, sau dịch bệnh, Công chúa đã gầy đến nỗi hình dạng tiều tụy, và tính tình cũng thay đổi rất nhiều. Khi nhìn thấy Công chúa, nhũ mẫu đã liên tưởng đến trẻ em ở khu ổ chuột. Vậy thì, có thể tồn lại một khả năng khác, người chết trong dịch bệnh không phải đứa trẻ mồ côi, mà là Công chúa hay không?
Sau khi Công chúa chết, đứa trẻ mồ côi đã thế chỗ nàng. Sự gầy gò của nàng không phải vì bị bệnh nặng, mà là do đói khát tích tụ qua nhiều năm tháng. Tính tình nàng thay đổi, là vì nàng vốn không phải Công chúa. Cô bé ném đá chính là nàng, nên nàng không tin vào số mệnh.
Đứa trẻ mồ côi vốn có vài phần giống Công chúa, lại gầy đến mức không nhận ra hình dáng, ngay cả nhũ mẫu cũng không nhận ra. Nhũ mẫu căn cứ vào khuôn mặt của đứa trẻ mồ côi để điều chỉnh ngũ quan cho Công chúa giả, khiến diện mạo hai người càng lúc càng giống nhau, cho đến cuối cùng thì giống hệt nhau. Còn Công chúa thật, e rằng trên đời này đã không còn ai biết nàng ấy trông như thế nào nữa.
Ở đoạn kết của câu chuyện, Công chúa từng hỏi, giả không thể thành thật sao? Lúc đó thần tưởng nàng nói về chứng cứ, nhưng hóa ra không phải. . . .
Đó là toàn bộ những điều thần muốn kể. Thần đã nói xong."
Gió lạnh thổi qua hành lang, làm ngọn nến lay động. Ánh sáng yếu ớt kéo dài và phóng to bóng người, lay động trên bức tường cung điện rực rỡ vàng son, dưới sự bao phủ của bóng tối, trông như một con mãnh thú khổng lồ nằm phục trên tường cung.
Đã bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm rồi.
Hàng nghìn hàng trăm năm qua, cái bóng này đã phủ lên tâm trí của vô số vị Hoàng đế từng sống ở nơi này, lạnh lùng nhìn, im lặng, soi rọi những bí mật sâu thẳm nhất trong lòng họ.
"Suỵt. . ."
Ta giơ ngón tay lên, ra hiệu cho hắn im lặng. Ngọn nến bị thổi tắt, cuốn đi chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại ở nơi chứa đựng vô số ham muốn của con người này, chỉ còn lại sự tịch mịch và cô độc vương vấn không tan suốt nghìn năm.
"Đó chỉ là phỏng đoán của ngươi."
"Vâng, thần không có chứng cứ."
Ta bất giác mỉm cười.
"Nếu, ta nói là nếu. Nếu sự thật đúng như vậy, thì đó quả là chuyện thú vị nhất trên đời. Người mà ngươi nói đến, nàng từng là hạng người thấp kém nhất, hèn mọn nhất trên thế gian này, trong người nàng chảy dòng máu của kẻ tiện dân mà tầng lớp quý tộc cao sang khinh miệt nhất, vậy mà giờ đây sinh tử của những kẻ cao cao tại thượng ấy lại nằm trong tay nàng, vận mệnh của họ giờ đây nàng có thể tùy ý xoay vần. Nàng là thiếu nữ hèn mọn xuất thân từ khu ổ chuột, vậy mà lại cũng là vị Hoàng đế thống lĩnh tứ hải, lưu danh muôn đời."
"Đúng vậy." Người trước mắt khẽ đáp: "Thật đúng là, không thể tưởng tượng nổi."
Câu chuyện đã kể xong, hắn cũng nên về rồi.
Ta nhìn bóng lưng hắn chậm rãi rời đi, cảm nhận ánh trăng lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, lạnh lẽo rọi trên mái tóc, trong đôi mắt ta, ta mỉm cười trong ánh trăng, lặp lại lời hắn nói.
"Thật đúng là, không thể tưởng tượng nổi."