Chương 4 - Không Tin Nhân Gian Có Bạc Đầu

11.
Ta chìm vào bóng tối, chìm chìm nổi nổi mơ rất nhiều giấc mơ kì quái.

Có chất lỏng lạnh lẽo rơi xuống cổ ta, ta nghe thấy Thẩm Lăng Phong thấp giọng gào khóc.

"Diệu Diệu, ta sai rồi.... Diệu Diệu...."

"Diệu Diệu của ta...."

Ta chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là Thẩm Lăng Phong ửng đỏ hai mắt.

Thấy ta tỉnh lại, hắn miễn cưỡng nở nụ cười.

Hắn bưng mâm sứ tinh xảo tới, muốn cho ta ăn thêm chút đồ ngọt.

"Diệu Diệu, ngự y nói nàng té xỉu là do tích tụ tâm tư mà bị, nào, ăn chút đồ ngọt, đừng mặt mày ủ rũ nữa."

Ta đưa tay hất đổ, ném đồ ngọt lên mặt hắn.

"Cút !"

"Diệu Diệu." Thẩm Lăng Phong bó tay toàn tập, ôm ta vào lòng, nghẹn ngào nói: "Diệu Diệu đây là mốn ta ch.ế.t sao ?"

"Coi như ta cầu xin nàng, nàng ăn một ít đi, được không ?"

Nhìn thấy phản ứng này của hắn, ta nở nụ cười.

Đòn trả thù cuối cùng của ta, tới rồi.

"Thân thể như đèn cạn dầu, ăn gì cũng vô dụng."

À, đúng rồi, Cát Tường lựa chọn tự s.á.t.

Là vì nàng ấy biết y thuật.

Ngày ấy, nàng ấy bắt mạch cho ta, phát hiện bệnh tình của ta không chuyển biến tốt hơn.

Nàng ấy cuối cùng cũng hiểu vì sao ta lại lựa chọn phương thức cam tâm đọa lạc để báo thù.

Vì ta không còn thời gian.

Cách này có thể giúp ta đạt mục đích nhanh nhất.

"Thẩm Lăng Phong, cuối cùng ta cũng có thể ch.ế.t rồi. Đời này ta và ngươi dây dưa, ta nguyện đời sau, không gặp lại ngươi."

Việc ta ch.ế.t, là một phần của kế hoạch trả thù.

Ngày chân tướng được vạch trần, chính là thời điểm ta trả thù Thẩm Lăng Phong.

Ta muốn cho hắn biết chân tướng, nhưng không đường hối hận, không cửa bù đắp.

Đây mới là sự trả thù lớn nhất ta dành cho Thẩm Lăng Phong.

Ta muốn để hắn bảo vệ giang sơn, đạp lên oan hồn cả nhà ta, thế nào cũng không cứu vãn được.

"Không, Diệu Diệu, trẫm sẽ cứu nàng. Trẫm là thiên tử, tất cả mọi thứ trong thiên hạ đều là của trẫm, trẫm sẽ tìm linh đan dược liệu tốt nhất để cứu nàng."

"Diệu Diệu, coi như là ta cầu xin nàng, nàng cố gắng một chút, ta sẽ đối xử tốt với nàng, một đời một kiếp tốt với nàng..."

Thẩm Lăng Phong khóc.

Đây là lần đầu tiên ta thấy Thẩm Lăng Phong khóc.

Nước mắt đầy mặt hắn. Nam nhân sở hữu thiên hạ, luôn bình tĩnh tự tin, giờ khắc này lại bất lực như đứa trẻ, ôm ta khóc không ngừng.

Không ngừng cầu xin ta, ăn thêm một chút, cố gắng thêm chút, đừng nghĩ tới cái ch.ế.t.

"Ta sai rồi, Diệu Diệu, là ta sai rồi. Ta thực sự biết sai rồi, cầu xin nàng thương hại ta, đừng từ bỏ, được không ?"

"Nàng ăn gì đi, cầu xin nàng, ăn ít đi..."

Từng tiếng cầu xin, từng câu đẫm máu và nước mắt.

Ta đây mới kinh ngạc phát hiện.

Hình như ta đã đánh giá thấp tình cảm Thẩm Lăng Phong dành cho ta.

Những năm này, hắn cũng động tâm với ta.

Thế nhưng Thẩm Lăng Phong, thâm tình đến muộn còn không bằng rác rưởi.

Giữa chúng ta có quá nhiều mạng người, ta cũng đã tan nát cõi lòng, làm gì có chuyện xin lỗi vài câu là xong ?

Bây giờ ngươi thống khổ hối hận, chỉ làm ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.

Sau hôm đó, có lẽ là chấp niệm đã tan, bệnh của ta càng ngày càng nặng.

Suốt ngày ngơ ngơ ngác ngác, tỉnh dậy thì hộc máu, ngủ cũng như rơi xuống 18 tầng địa ngục, cực kỳ thống khổ.

Thẩm Lăng Phong canh giữ bên giường ta, cầu xin thần phật cứu ta một mạng, cách gì cũng thử làm qua.

"Diệu Diệu."

"Thực ra ta đã sớm động tâm với nàng. Chẳng qua lúc đó ta hận, ta hận ta yêu con gái kẻ thù, nên mới buộc bản thân đưa nàng vào quân doanh..."

"Đây là báo ứng của ta, Diệu Diệu, cầu xin nàng, đừng bỏ rơi ta..."

12.
Thẩm Lăng Phong vì cứu ta, giống như điên rồi, tìm trân bảo khắp thiên hạ."

Quần thần dồn dập dâng thư, chỉ trích hắn thu thuế nặng nề, tàn bạo bất nhân.

Thực ra trước kia, danh tiếng của Thẩm Lăng Phong đã không tốt lắm.

Chính hắn mắt mù, không có nghĩa là bách tích cũng mù.

Phụ thân và huynh trưởng ta thành tâm giúp hắn đăng cơ, lại bị chém đầu cả nhà, ch.ế.t không toàn thây.

Lấy oán trả ơn như vậy, sao có thể phục chúng ?

Hơn nữa, sau khi hắn lên ngôi, Phương Vi Vi và Phương Tuấn Sinh còn ỷ vào ngôi vị quý phi và quốc trượng, bắt nạt dân chúng, lũng đoạn thị trường, còn lén nuốt lương bổng của quân doanh.

Lòng quân đã sớm tan rã.

Chẳng qua lúc đó hắn vẫn chuyên cần yêu dân, bách tính sống cũng khá tốt, nên dù có oán giận cũng không tới nỗi kêu oán bên ngoài.

Bây giờ hắn thu sưu cao thuế nặng, khúc mắc đè nén đã lâu phát tác, sao có thể không ai kêu ca ?

Quần thần dâng thư, thế nhưng kết quả là, càng khuyên càng không ổn.

Thẩm Lăng Phong bướng bỉnh sắp nhập ma.

"Thiên hạ là của ta, ta không tin không giữ được một mạng của nàng."

Hắn gào thét thâm tình, nhưng ta nghe xong thì cười nhạo.

Ta biết lý do hắn nổi giận, không chỉ vì bệnh của ta, mà còn là vì ... dưới sự dẫn dắt của Doanh Kỵ, khởi nghĩa nổi lên khắp nơi.

Dân chúng thà tạo phản cũng không tiến cống dược liệu quý hiếm cho hắn.

Đây không khác nào khiêu khích hoàng quyền của hắn.

Đế vương cao cao tại thượng, mất đi thần dân ủng hộ, sao có thể không giận ?

Mà hắn càng giận, càng không thể cứu vãn.

Chỉ có thể từng bước nhìn ta bệnh nặng hơn, bị đế vương như hắn ép tới đường ch.ế.t.

"Nương nương, Doanh Kỵ tướng quân gửi thư tới."

Vành mắt Thúy Nhi đỏ ửng, đem một phong thư tới cho ta.

Ta cười cười tiếp nhận, nhưng cũng không mở ra xem, đưa tới trước ánh nến, đốt.

Nhìn bức thư bị nuốt chửng từng chút, ta nhắm mắt lại.

Lúc mở mắt ra, ta nhìn Thúy Nhi: "Cầm thư ta viết từ trước, gửi cho hắn là được."

Thư này, ta viết mười mấy bức.

Nội dung giống nhau---

"Ta rất khỏe. Mọi chuyện đã chuẩn bị tốt, chỉ đợi ngươi đánh vào đế đô, đưa ta tự do."

Thực ra ta cũng không nói dối.

Ta thực sự rất khỏe.

Cũng rất nhanh sẽ được tự do.

Một cái tay đột nhiên đưa tới, rút bức thư ta đốt hơn nửa.

Ta căng thẳng, ngẩng đầu chỉ thấy Thẩm Lăng Phong cười khổ nhìn ta, sau đó tiếp tục đưa bức thư tới dưới ánh nến.

"Diệu Diệu... ta không có cách nào."

"Diệu Diệu, ta không cứu được nàng..."

"Nhưng Diệu Diệu à, không có nàng, ta sẽ ch.ế.t... ta thực sự sẽ ch.ế.t..."

Bức thư hóa thành tro.

Thẩm Lăng Phong quỳ môt chân, ôm eo ta, mặt vùi vào bụng ta.

Bất lực mà khóc.

Khóc như đứt từng khúc ruột.

Thậm chí tâm ta lặng như nước, thậm chí còn thấy hơi đói bụng.

13.
"Diệu Diệu, nàng nhìn tiện nhân kia, tâm tình khá hơn không ?"

Sau hôm đấy, Thẩm Lăng Phong thực sự điên rồi.

Bây giờ trong cung không còn dược liệu chữa bệnh cho ta uống/

Mà Doanh Kỵ lãnh đạo binh khởi nghĩa, đang từng bước áp sát đế đô.

Nhưng hắn vẫn nhàn nhã đưa ta tới Ngự Hoa Viên, thưởng thức thành quả nhập ma của hắn.

Ở khúc rẽ, hồ vốn để nuôi cá koi, bây giờ Phương Vi Vi lại uể oải ngâm trong hồ.

Nàng ta tựa bên mép hồ, mặt ửng hồng, đau khổ nhưng bất lực.

Vẻ mặt đê tiện thấp hèn, khổ sở cầu xin thái giám:

"Công công, cầu xin ngài hãy tha cho ta, ta van ngài."

"Công công ! Công công, thế nào cũng được, cầu xin công công tha cho ta, van xin ngài...."

"Bệ hạ, gi.ế.t ta, gi.ế.t ta đi !"

Phương Vi Vi nhìn thấy Thẩm Lăng Phong đối xử với ta như trân bảo, đỡ ta ngồi xuống, rốt cục cũng điên cuồng gào lớn.

Thẩm Lăng Phong không trói nàng ta, chỉ phái mấy thái giám trông coi ngày đêm, không cho nàng ta ra khỏi hồ.

Ngay ngày rót cho nàng ta nước trà *.

(*掺了药的茶水.)

Để nàng ta bị loại thống khổ dằn vặt không nguôi, thậm chí cầu xin những thái giám trước giờ nàng ta khinh thường.

So với làm quân kỹ, còn hạ tiện hơn gấp trăm lần.

"Nếu ngươi dám ch.ế.t, ta sẽ ném xác phụ thân ngươi cho đám thú hoang." Thẩm Lăng Phong nham hiểm nhìn nàng ta, giọng điệu lạnh lùng.

Sau khi Phương Tuấn Sinh bị ngũ mã phanh thây, xác được để cạnh hồ.

Thời gian dài, càng ngày càng khó ngửi.

Phương Vi Vi chỉ cần mở mắt, sẽ nhìn thấy tình cảnh bi thảm của phụ thân.

"A!!"

Phương Vi Vi phát điên gào lên, muốn nhào về phía ta.

Lại bị bọn thái giám ngăn lại, không cho ra khỏi hồ.

Phương Vi Vi cắn răng, không mắng Thẩm Lăng Phong, mà mắng ta: "Phương Diệu ! Ngươi sẽ không được ch.ế.t tử tế."

Nhắc tới chữ ch.ế.t, Thẩm Lăng Phong lập tức đổi sắc mặt: "Vả miệng. Đánh tới khi nàng ta không thể nói được nữa thì thôi."

Âm thanh vang dội.

Thẩm Lăng Phong cẩn thận lại gần ta, ngồi xổm trước mặt ta, lấy lòng ta:

"Đừng nghe nàng ta nói mò, Diệu Diệu nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."

Ta lạnh lùng cười: "Chặn miệng nàng ta thì sao ? Bản thân ta sẽ không ch.ế.t sao ?"

Thẩm Lăng Phong nghe vậy, vẻ mặt dần tuyệt vọng, lập tức ôm lấy ta, hôn lên mặt ta.

Còn giúp ta vén sợi tóc bị gió thổi bay loạn xạ.

"Diệu Diệu, đừng nói mấy câu này, ta nói rồi, ta sẽ cứu nàng."

Ta buồn nôn xoa xoa nơi hắn đã hôn lên.

Không muốn nói với hắn thêm dù chỉ một câu, ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh mà thở dài.

Rất lâu rồi, ta chưa từng thấy thời tiết đẹp như vậy.

Nhưng ta không nói, Thẩm Lăng Phong lại uất ức, ôm ta, thấp giọng cầu xin:

"Diệu Diệu, trò chuyện với ta đi, lâu lắm rồi nàng không nói chuyện cẩn thận với ta, xin nàng...."

Ta giật giật con mắt, nhìn Thẩm Lăng Phong trước mắt, hai mắt thâm tím, râu ria lởm chởm, trong lòng vô cùng bình tĩnh.

Làm những chuyện tự khiến mình cảm động để làm gì cơ chứ ?

"Thẩm Lăng Phong, trước kia ngươi muốn giang sơn, ta và phụ thân, huynh trưởng dùng mạng mà đổi nó cho ngươi."

"Nhưng ngươi mắt mù, lấy oán trả ơn, chà đạp cả nhà chúng ta."

"Giữa ta và ngươi, kể từ thời khắc ngươi tin lời Phương Vi Vi, đã định không ch.ế.t không thôi, việc gì phải làm những việc vô dụng này chứ ?"

"Ta không muốn thôi. Nàng và ta, vĩnh viễn không tính xong."

Thẩm Lăng Phong thấp giọng gào thét.

"Diệu Diệu, ta không muốn giang sơn, ta chỉ muốn nàng...."

"Nói ta biết, có cách nào để cứu nàng không ? Cầu xin nàng, nàng nói ta biết đi..."

"Nàng đừng bỏ rơi ta, được không ?"

14.
Dân tâm dần mất, giang sơn của Thẩm Lăng Phong, rốt cục đã tiêu tan.

Buổi chiều ngày đông ấy, đại quân của Doanh Kỵ thuận lợi xuất binh đánh vào đế đô.

Thái giám cung nữ trong cung dồn dập chạy trốn, nhưng Thẩm Lăng Phong cứ như không hề hay biết, ôm lấy ta, nói chuyện:

"Diệu Diệu, nghe nói cảnh xuân Giang Nam rất đẹp. Chờ nàng khỏe lại, lúc xuân nở hoa về, ta dẫn nàng tới Giang Nam."

"Nếu nàng thích thời tiết Giang Nam, chúng ta sẽ ở lại đó."

"Ta dạy học, nàng thêu thùa, sinh mấy đứa trẻ, được không ?"

Ta vừa hộc máu mấy lần, cả người không còn sức, nói không ra lời.

Ngay cả muốn phản bác cũng vô dụng.

Chỉ có thể tùy hắn.

"Ầm."

Cửa đại điện mở ra.

Cầm thương trong tay, Doanh Kỵ mặc một bộ giáp bạc dính máu, toàn thân đầy sát khí tiến vào.

Nhìn thấy dáng vẻ rồ dại ôm ta của Thẩm Lăng Phong, mắt hắn đỏ ửng.

"Buông cái tay bẩn của ngươi ra."

"Bây giờ ra vẻ thâm tình cho ai xem ?"

Thẩm Lăng Phong chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Doanh Kỵ sắp thay thế ngôi vị hoàng đế của hắn, cười khổ một tiếng, cầu khẩn nói:

"Thiên hạ là của ngươi, ngươi có cách nào cứu Diệu Diệu của ta không ?"

Lúc này Doanh Kỵ mới chú ý tới ta, thấy dáng vẻ tiều tụy của ta, tay hắn run lên, trong lúc nhất thời dường như không cầm vững thương.

Ta thấy dáng vẻ đơ người của hắn.

Thấy được vẻ không dám tin trong mắt hắn.

Cũng đúng.

Trong thư, ta đều viết "ta rất khỏe".

Để hắn phấn khởi chiến đấu với địch, cũng không biết thứ chờ hắn sau khi công phá đế đô, lại là ta đã gần đất xa trời.

"Phương Diệu, nàng gạt ta ?"

Âm thanh của Doanh Kỵ gần như vỡ vụn.

Thương rơi xuống đất, hắn tiến lên một bước, dường như muốn cướp ta từ lòng Thẩm Lăng Phong.

Lại bị Thúy Nhi tiến lên một bước, chặn lại.

"Nương nương... uống ngụm canh sâm đi."

Tay Thúy Nhi run rẩy, run tới mức không múc được canh.

"Ta đói bụng lâu rồi, đương nhiên sẽ uống."

Ta nhận bát canh sâm, lúc chuẩn bị uống, ta dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thẩm Lăng Phong.

"Ngươi bón ta uống đi."

Thẩm Lăng Phong bất ngờ, ánh mắt lóe lên, lại như nghe được cái gì đó hạnh phúc lắm, vội vàng gật đầu: "Được."

Doanh Kỵ nhíu mày, tiến lên hung tợn kéo tay hắn lại.

"Ngươi không xứng, để ta."

"Cút." Thẩm Lăng Phong nổi giận, đáy mắt đầy sát ý: "Ai cũng đừng nghĩ sẽ cản ta."

Doanh Kỵ cũng không sợ, nhíu mày muốn tiến tới giật bát canh.

"Doanh Kỵ." Ta suy yếu mở miệng.

"Để hắn bón, ta có việc muốn nói với ngươi."

Doanh Kỵ không cam lòng, nhưng cũng vẫn buông tay.

Thân ảnh cao lớn đứng bên giường nhìn ta, tình ý trong mắt cũng không còn cố nén lại.

Nhưng viền mắt hắn ửng đỏ, giọng cũng nghẹn ngào.

"Ta nhớ nàng."

"Mỗi ngày mỗi đêm, ta đều muốn mau mau vào đế đô để thấy nàng."

"Thế nhưng... sao nàng không cho ta biết sớm hơn ? Tại sao phải để sự cố gắng của ta trở nên vô ích ?"

"Nàng đang... trả thù ta đúng không ? Trả thù ta từng chà đạp nàng, từng không quý trọng nàng, đúng không ?"

Nói xong lời cuối, Doanh Kỵ bật khóc.

Thiếu niên chinh chiến sa trường, khóc.

"Phương Diệu, sao nàng có thể... đối xử với ta như vậy...?"

Lúc nghe được hai chữ "chà đạp", viền mắt Thẩm Lăng Phong cũng ửng đỏ.

Sau đó chậm chậm cúi đầu nhìn ta, cười cười.

"Nào, Diệu Diêu, uống canh."

Cái thìa đưa tới bên miệng ta, ta chậm rãi hé miệng, uống một hớp.

Rất đắng.

Không dễ uống lắm.

"Doanh Kỵ, ngươi có dũng có mưu, chắc chắn sẽ là một vị vua tốt."

Ta nói xong, há mồm uống thêm hớp canh.

Hình như ngọt hơn rồi.

"Giang sơn này cũng coi như ta giúp ngươi đoạt được, dù bất đắc dĩ hy sinh không ít người vô tội, ngươi đồng ý với ta, phải chăm chỉ yêu dân, xứng đáng với ta, xứng đáng với mạng của bọn họ."

Hớp thứ ba, ta uống có hơi khó khăn.

Doanh Kỵ cau mày, nước mắt ầng ậng, nhưng cố không khóc.

Cứng rắn nói với ta:

:Yên tâm, ta sẽ làm minh quân, nhưng ta muốn nàng ở bên ta."

Ta không đồng ý.

"Tro cốt người nhà ta, an táng lại lần nữa. Sự trong sạch của phụ thân và ca ca ta, phải chiêu cáo thiên hạ,phiền ngươi khắc phục hậu quả giúp ta."

Hớp thứ tư, ta không uống nổi.

Độc dược bắt đầu phát tác, ta đau quá.

"Diệu Diệu."

Lúc này Thẩm Lăng Phong mới nhận ra canh có gì đó sai sai, kinh hãi biến sắc, ném bát canh trong tay, cuống quít ôm ta, giúp ta lau máu.

"Không được ! Không được !"

Doanh Kỵ cũng hoảng "Ta đi gọi đại phu!"

"Không cần, nương nương hết thuốc chữa."

Thúy nhi đột nhiên khóc lớn, nhìn về phía ta, gần như dùng hết sức mình, mỉm cười với ta.

"Nương nương, nô tỳ đi trước một bước, ở Hoàng Tuyền chờ hầu hạ ngươi."

"Thúy Nhi!"

Ta sợ hãi kêu lên, nhưng không kịp, một cây chủy thủ đâm thủng bụng Thúy Nhi, máu tươi phun trào.

Nha đầu này!

Nha đầu ngốc này!

Tội gì phải theo ta chứ !

Nội tạng đau đớn, ta không chịu được gào lên: "A !!"

Máu tươi phun ra, khí lực cả người dường như cũng tan biến.

Ta cắn răng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Lăng Phong và Doanh Kỵ đang hoảng loạn.

Nở nụ cười giải thoát.

"Các ngươi, cũng không xứng nhặt xác cho ta."

"Chỉ nguyện kiếp sau, không hề gặp các ngươi. . . . ."

Đời này, ta sống quá dơ bẩn rồi.

Có thể sống để báo thù thay Phương gia, ta đã hài lòng lắm rồi.

Còn việc Doanh Kỵ nói, trinh tiết không ở thân, ta hiểu.

Thế nhưng ta nghiệp chướng nặng nề, sao có thể thong thả mà sống tiếp ?

Ch.ế.t mới là cách giải thoát tốt nhất cho ta.

Trước khi ta ra đi, ta thấy được nước mắt và sự tuyệt vọng của Thẩm Lăng Phong và Doanh Kỵ.

Nhưng ta cũng nhìn thấy phụ thân và huynh trưởng, đang mỉm cười vẫy tay gọi ta.

Một giọt nước mắt theo gò má của ta lướt xuống.

Ta mỉm cười như được giải thoát.

Phương Diệu à, nếu có kiếp sau, đừng yêu nữa nhé....