Chương 4 - Không Rời

18

Vào buổi chiều, Hạ Văn Hi nói rằng anh ấy sẽ chính thức bàn giao cho tôi công việc đầu tiên.

Tôi trịnh trọng gật đầu: "Anh xem có cần tôi làm gián điệp trà trộn vào công ty đối thủ không?"

"Cô sẽ có thể làm gì chứ?" Hạ Văn Hi khẽ chế nhạo, đưa chiếc ipad cho tôi.

Cuộc thi thiết kế trang sức do các hãng trang sức hàng đầu trong nước tổ chức.

Tôi sững sờ vài giây, ngạc nhiên ngước nhìn.

Hạ Văn Hi có một nụ cười đẹp mê hồn, lông mày có chút nhíu lại.

"Hãy đem một giải thưởng về."

Anh ta đưa tôi đến một phòng khác. Đó cũng là một nơi rộng lớn, phong cách thiết kế tương tự phòng anh ta. Tôi khá thích nó.

Chiếc bình trên bàn chứa những bông hồng trắng tinh tế.

Gọn gàng, sạch sẽ như thể mới được dọn dẹp cách đây không lâu.

"Từ giờ đây sẽ là phòng làm việc của cô."

Vậy thắc mắc buổi sáng sao tôi không có phòng làm việc riêng là bởi nó chưa được dọn dẹp à?

Tôi hỏi: "Tôi không phải là trợ lý của anh sao?"

Hạ Văn Hi uể oải tựa người vào cửa, gật đầu: "Ừ thì sao?"

"Có vấn đề gì à?"

Tôi bình tĩnh hỏi :"Công ty chúng ta không liên quan gì đến trang sức phải không? Tại sao anh lại muốn tôi tham gia cuộc thi thiết kế?"

Hạ Văn Hi quay đầu bỏ đi: “Tôi không quan tâm, đây là công việc tôi giao cho cô, hãy hoàn thành tốt. Cô cứ thử không đạt giải thưởng xem.”

Tôi đứng ngây ở đó một lúc rồi thở ra nhẹ nhàng.

Khóe miệng không khỏi cong lên.

Hạ Văn Hi, anh quá tốt với tôi.

Tôi học chuyên ngành thiết kế đồ trang sức cao cấp ở trường đại học, vì điều này mà tôi đã đấu tranh thời gian dài với bố mẹ. Họ muốn tôi học kinh tế.

Sau khi tốt nghiệp đại học, ban đầu tôi muốn đợi đến khi có nhiều sản phẩm hơn mới thành lập studio cá nhân và tạo thương hiệu cá nhân.

Nhưng không ngờ gia đình lại xảy ra chuyện.

Tôi đã bán hết tất cả sản phẩm. Chúng đều là báu vật mà tôi đã hoàn thành bằng cả tâm huyết.

Cuộc thi thiết kế trang sức này vô cùng có giá, người chiến thắng không chỉ trở nên nổi tiếng mà còn có cơ hội gia nhập công ty trang sức nổi tiếng.

Đây là điều mà vô số thí sinh ao ước.

Ban đầu tôi muốn tham gia, nhưng tôi đã trải qua quá ti tỉ thứ trong khoảng thời gian này, tôi còn đâu tâm trí mà sáng tạo nổi.

Lúc này, Hạ Văn Hi đã chìa tay ra, đem tôi đẩy về phía trước.

Anh ta muốn tôi theo đuổi những gì tôi muốn.

Tôi bước vào phòng làm việc, trông thấy những bông hồng trắng xinh đẹp.

Ngôn ngữ hoa của hoa hồng trắng là : tình yêu trong sáng, thuần khiết.

Tình yêu giữa những người trẻ là sự luôn đồng hành cùng nhau.

19

Trong thời gian tới, tôi sẽ cống hiến hết sức cho công việc sáng tạo.

Tôi nhận ra rằng đây là con đường duy nhất dành cho mình.

Không phải là tôi không có thế mạnh gì. Trong lĩnh vực thiết kế trang sức, điểm của tôi luôn rất cao, và tôi cũng đạt được nhiều giải thưởng.

Chỉ cần chứng minh mình có năng lực là đủ.

Nhưng trong khi tôi đang bận rộn, có ai đó đã cố tình quấy rối tôi một cách trơ trẽn.

Cố Ngôn chắc chắn đã biết rằng tôi cũng đăng ký tham gia cuộc thi thiết kế này.

Ở tầng dưới công ty, tôi nhìn thấy Cố Ngôn đang hết sức tức tối.

Cô ấy hỏi thẳng tôi tại sao tôi lại muốn thi.

Tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt bình thản, thở dài: "Trông cô giống một con chuột."

"Cô đang nói gì?"

"Tôi nói, cô giống như một con chuột trong cống, luôn theo dõi mọi hành động của tôi."

Tôi nghiêng đầu, "Cố Ngôn, tôi tò mò quá, cô ghen tị với tôi đến thế sao?"

Cố Ngôn siết chặt chiếc túi hàng hiệu trong tay, cố tỏ vẻ tự tin: “Haha, tôi ghen tị với cô ư? Tại sao tôi lại ghen tị với một người thấp hèn, gia đình phá sản, nợ nần chồng chất?”

Tôi gật đầu: “Ồ đúng rồi, không chỉ ghen tị mà còn sợ hãi nữa. "

"Đó là lý do tại sao đột nhiên cô đến chất vấn tôi, vì cô sợ thua phải không?"

Cố Ngôn và tôi là bạn chung lớp ở trường đại học, chúng tôi có mối quan hệ khá tốt vào thời điểm đó.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cô ta tiếp cận tôi chỉ vì Hạ Văn Hi.

Nghĩ tới điều gì đó, tôi khẽ mỉm cười: “Cuộc thi này khác, chắc cô không đi được bằng cửa sau đâu.”

Mặt cô tái nhợt: “Cô đang nói linh tinh gì vậy?"

"Cô nghĩ tôi không biết ư? Tại sao có một số cuộc thi mà cô đứng hạng nhất còn tôi thì chỉ về nhì? Tôi đã biết, nhưng tôi vẫn coi cô là bạn nên tôi đã làm ngơ."

"Tôi cứ thua mãi. Tôi chưa bao giờ đạt được kết quả ưng ý. Thật đáng buồn."

"Nhưng cô có biết không? Những thiết kế của cô người mù cũng có thể thấy có vấn đề. Cô cho rằng nó hoàn hảo nhưng trong mắt người khác, đó lại như trò đùa.”

Tôi nói từng chữ một chậm rãi, tưởng như bình tĩnh không gây hấn, nhưng Cố Ngôn đã tức giận đến run người.

Tôi sẽ không bao giờ quên những gì người này đã làm với tôi, người đã đối xử chân thành với mình lại đột nhiên đâm mình một nhát thật đau điếng.

Thật đau đớn.

Khi ấy cuộc sống vốn đã khó khăn như vậy, nhưng cô ta vẫn sai một vài tên côn đồ đến đe dọa tôi sau này tránh xa Hạ Văn Hi, còn xúc phạm tôi bằng những lời lẽ vô cùng kinh tởm.

Những tên côn đồ đó thấy tôi cũng xinh đẹp nên thậm chí còn muốn giở trò.

Tôi lao vào bếp lấy con dao, mắt đỏ bừng, vẻ mặt đầy sợ hãi mà bỏ chạy.

Lúc đó chỉ có hai mẹ con tôi ở trong căn nhà thuê đổ nát đó, có trời mới biết hoàn cảnh khủng khiếp đến đâu.

Thật khó để tôi không bị ám ảnh tâm lí.

"Cố Ngôn, cô nghĩ rằng tôi dễ bắt nạt ư? Cô thấy hay khi tôi không thể trả đũa khi cô xúc phạm và gây thương tích hả?"

"Nhưng tôi chưa bao giờ yếu đuối. Tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu."

"Sớm hay muộn, tôi sẽ bắt cô trả lại gấp đôi tất cả những gì cô đã làm với tôi."

"Gieo nhân nào gặp quả nấy, kẻ ác sẽ bị trừng phạt thích đáng."

Cố Ngôn hít thở không thông, cô ta giơ tay lên định tát vào mặt tôi.

Tôi nắm lấy cổ tay cô ta, dùng tay trái tát cô ta một bạt.

Cô ta ngây người, trên mặt hằn rõ một vết tát.

"Lần trước tôi trêu cô, chỉ muốn chọc tức cô mà thôi. Thực ra, tôi có thể đối phó với cô mà không cần người khác xen vào đấy."

"Để tôi đi tìm đám người lăng mạ tôi, tôi sẽ ném rác vào cửa nhà họ, ném sơn vào người bọn chúng."

Tôi buông ra, lấy khăn giấy trong túi ra, lau tay rồi ném vào mặt cô ta.

"Tôi và Hạ Văn Hi có chung một thế giới hay không không liên quan đến cô."

Tôi nói một cách tự tin, "Cuối cùng, đối với Hạ Văn Hi, không ai có thể sánh với tôi."

Cố Ngôn nghĩ rằng Hạ Văn Hi không giúp đỡ vì anh ta không thích tôi nên sau khi nhà tôi xảy ra chuyện, bèn đuổi tôi đi.

"Cô thích anh ấy, nhưng tôi đã là thanh mai trúc mã với anh ấy hơn hai mươi năm rồi."

"Hai mươi năm dài bao lâu? Cô tự nghĩ xem."

Đột nhiên, nghĩ đến một thứ, tôi nói :"Ồ, nhân tiện, tôi quên nhắc đến..."

Tôi mỉm cười : "Hạ Văn Hi là chồng sắp cưới của tôi."

20

Sau khi về đến nhà, tôi thấy hả hê khi nghĩ đến khuôn mặt biến sắc của Cố Ngôn. Cô ta tức đến nỗi run rẩy, nhưng không dám hé một lời.

Nhưng từng ấy vẫn chưa đủ, cô ta còn phải trả giá nhiều nữa.

Gặp mặt Cố Ngôn đã khiến tôi hả dạ.

Vào lúc mười giờ tối, tôi đang phác thảo thiết kế thì điện thoại di động của tôi bỗng reo lên.

"Lâm, Lâm Đình..." Anh ta lắp bắp một chút, "Đến đưa tôi về nhà."

Tối nay có tiệc rượu, nhưng tửu lượng anh ta kém quá, chắc là say rồi.

Cuối cùng tôi đỡ Hạ Văn Hi từ thang máy lên phòng, tôi mệt đến mức vô tình ngã xuống giường với anh ta.

Hít một hơi thật sâu, tôi đẩy tay anh ra khỏi vai mình, cố sức đứng lên.

Nhưng càng bị anh ôm chặt hơn.

Hạ Văn Hi vòng một tay quanh eo tôi, vòng tay kia quanh vai tôi.

"Này, Hạ Văn Hi, anh tỉnh lại đi."

Hạ Văn Hi dụi đầu vào cổ và vai tôi: "Ôm anh một cái đi."

Anh nhắm mắt lại.

Hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi, da thịt nóng bỏng

Khẽ lẩm bẩm: "Ôm, ôm anh, ôm anh..."

"Đi mà."

Bỗng nhiên, lòng tôi dịu lại, thôi giãy giụa.

"Anh vẫn còn là một đứa trẻ sao? Sao cứ hành động trẻ con thế? Tôi thực sự muốn ghi lại cảnh này quá."

"Nếu anh không như trẻ con nữa, em sẽ ôm anh chứ? "

"Ừ."

"Vậy thì anh là trẻ con, hãy ôm anh đi."

"..."

Tôi nghi ngờ anh ấy không say, nếu không thì làm sao anh có thể nói một cách tỉnh bơ như vậy chứ.

Sau khi bị ôm một lúc lâu, tôi lại cố đẩy anh ra.

Đến lúc pha canh giải rượu rồi, nếu không ngày hôm sau anh ấy có thể sẽ bị đau đầu mất.

Hạ Văn Hi mãi nhất quyết không buông, nhìn tôi với vẻ bất mãn xen chút cầu xin.

"Lâm Đình, em đừng đi mà..."

Tôi kiên nhẫn giải thích: "Em không đi, em đi pha cho anh một ít canh giải rượu."

Anh ấy có vẻ không nghe rõ lẩm bẩm: "Đừng đi, đừng..."

"Đừng giận anh, được không?"

Tôi không nhịn được mà mỉm cười, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của anh: “Anh say thật rồi, làm sao em có thể giận anh được cơ chứ?"

Tại sao Hạ Văn Hi lúc say lại đáng yêu như vậy?

Anh rưng rưng, ​​lảm nhảm : "Đừng giận anh nhé, anh xin lỗi..."

Tôi sững sờ, nhìn kỹ hơn: "Anh đang khóc đấy à?"

Hạ Văn Hi buông bàn tay đang chặt tôi ra, từ từ ngồi dậy, cúi đầu xuống. Mái tóc dài trên trán che khuất hai mắt, che đi biểu cảm khuôn mặt.

Giọng anh hơi khàn, anh nói: "Anh cảm thấy có lỗi..."

Nghe đến đây, trong đầu tôi lập tức lóe lên rất nhiều thứ.

Thậm chí còn có những suy nghĩ quá đáng như : "Không, vậy là chính anh đã làm nhà tôi phá sản ư?"

Anh có thể đã làm gì khiến bản thân khóc và tự xin lỗi khi say?

Tôi cũng ngồi dậy, không vội vàng, nhẹ nhàng dỗ dành anh.

"Hạ Văn Hi, đừng khóc, kể cho em nghe chuyện gì đã xảy ra, được không?"

"..."

Hạ Văn Hi im lặng.

Một lúc sau anh mới ngẩng đầu lên, khóe mắt ươn ướt.

"Khi nhà em gặp chuyện, anh đã không ở đó với em..."

"Lâm Đình, có phải em đã chịu đựng nhiều lắm đúng không?"

"Anh xin lỗi."

Thân thể tôi cứng ngắc, tim mình ngừng đập, có chút hơi nhói.

Sau đó, anh nở nụ cười.

Mắt tôi đau quá.

Người này không phải là học sinh top đầu sao? Tại sao lại ngốc thế?

Anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều, cứu mạng tôi, trở thành chỗ dựa của tôi.

Bây giờ anh ấy vẫn nhớ rằng mình đã không ở bên tôi trong suốt chuỗi ngày tôi đau khổ.

Tôi cố gắng mỉm cười nhưng nghẹn ngào chẳng nói nên lời.

Cuối cùng, từng giọt nước mắt rơi xuống.

Hạ Văn Hi trông thấy, hoảng loạn dùng ngón tay lau đi, anh vẫn không khỏi rơi nước mắt, trên khuôn mặt tràn ngập cảm giác tội lỗi.

"Đừng khóc, đừng khóc...Anh xin lỗi, anh đã sai rồi..."

"Đáng lẽ anh không nên rời xa em lâu như vậy, lẽ ra anh không nên không nghe ngóng tin tức của em..."

"Anh đã rất bận vì trong dự án đã có gián điệp..."

"Xin em đừng khóc nhé!"

Tôi túm áo anh và khóc lớn.

Anh không nên quá tốt với tôi, cũng không nên thương hại, nếu không tôi sẽ bộc lộ bản chất yếu đuối của mình. Tôi sẽ cảm thấy đau khổ vì tất cả những gì tôi đã trải qua.

Thật ra khoảng thời gian đó tôi rất sợ hãi, không biết phải đối mặt với mọi chuyện tồi tệ như thế nào, nhưng tôi vẫn phải an ủi mẹ rằng vẫn có cách để sống sót.

Tôi chưa bao giờ khóc trước mặt ai cả.

Nửa đêm có con gián bò lên giường trong nhà trọ, mẹ tôi hét lên, tôi bình tĩnh dùng dép dẫm chết nó, an ủi mẹ rồi tiếp tục ngủ.

Tôi tắt đèn, trong bóng tối, tôi cố không phát ra tiếng khóc, ướt hết gối.

Cảm giác đau đớn, tương lai mù mịt trước mắt thật ngột ngạt.

Tôi chưa bao giờ nghĩ Hạ Văn Hi sẽ cảm thấy có lỗi với tôi đến mức khóc lớn thế này.

Nhưng anh ấy không làm gì sai cả.

Hạ Văn Hi ôm tôi vào lòng, tôi đưa tay ra đáp lại.

Một lúc lâu sau, tiếng khóc dần dần ngừng lại, tâm trạng ổn định lại nhưng cả hai đều vẫn không buông tay.

Trong đêm tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở, nhịp tim đập của nhau.

Tôi sụt sịt, giọng vẫn còn nấc lên: "Hạ Văn Hi , đừng cảm thấy có lỗi. Em thực sự rất biết ơn. Cảm ơn anh đã ở bên cạnh em."

Sau đó, Hạ Văn Hi im lặng rất lâu, rất lâu đến nỗi tôi suýt ngủ quên trong vòng tay anh.

Đột nhiên, anh ấy cúi đầu xuống, ghé sát vào tai tôi.

Giọng nói rất nhẹ nhàng, vô cùng dịu dàng nhưng cũng rất kiên quyết, nói từng chữ một :

"Nếu một ngày, chỉ còn một người ở bên em, người đó nhất định sẽ là anh."

Đó là một lời hứa, một lời cam kết và một lời thề.

Đêm tĩnh lặng, tim tôi vẫn đập thình thịch.

21

Tôi có một bí mật mà tôi đã giấu kín suốt nhiều năm.

Tôi thích Hạ Văn Hi.

Tôi không biết mình thích anh ấy từ khi nào, nhưng tóm lại là tôi thích anh ấy.

Nhưng anh ấy luôn có vẻ muốn bị bắt nạt, điều đó khiến tôi cảm thấy rằng anh ấy hoàn toàn không có ý gì với tôi ngoài làm bạn cả.

Vì vậy, tôi đã che giấu cảm xúc và sắm vai kẻ thù không đội trời chung của anh ấy.

Vì thích quá nên thậm chí tôi còn cảm thấy hơi rụt rè.

Tôi sợ rằng lời tỏ tình sẽ hủy hoại mối quan hệ mà tôi đã xây dựng bao nhiêu năm.

Vào hôm tôi giao đồ ăn tới, tôi đã hôn Hạ Văn Hi không chút do dự.

Vì ​​tôi cảm thấy sau này có lẽ mình sẽ không còn liên quan gì đến anh ấy nữa.

Tôi lấy cớ kiếm tiền để anh không tí nào nghi ngờ.

Tôi không hối hận về hành động ngu ngốc này. Tôi đã thích anh ấy nhiều năm như vậy thì có gì sai?

Hơn nữa, anh ấy còn chủ động đề nghị nữa.

Sau này, tôi không ngờ anh lại làm nhiều việc cho tôi như vậy.

Tôi cực kì xúc động.

Có lẽ tôi sẽ thích anh ấy mãi mãi.

22

Đêm đó, không hiểu sao tôi lại ngủ quên.

Khi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi choàng mở mắt ra, đập vào mặt tôi là khuôn mặt hoàn hảo đó.

Rất hài lòng nha.

Tôi ngắm anh ấy một lúc lâu.

Tôi vẫn còn nhớ hồi nhỏ anh ấy trông đẹp trai ra sao.

Thật ra Hà Văn Hi nên gọi tôi là chị, vì tôi ra đời sớm hơn anh ấy vài ngày.

Đôi lúc, Hạ Văn Hi không muốn gọi tôi như vậy, anh bắt tôi phải gọi mình là anh trai.

Tôi cũng không muốn.

Thế là hai đứa trẻ cãi cọ, rồi cuối cùng thống nhất ngày chẵn sẽ là xưng hô anh em, ngày lẻ sẽ là chị gái và em trai.

Tôi nhếch khóe miệng lên.

Thật ra, khi còn bé, tôi và Hạ Văn Hi đã cùng nhau bày kha khá trò nghịch ngợm. Đáng tiếc, trí nhớ của tôi không tốt bằng anh ấy, nhưng anh ấy lại nhớ rất nhiều kỉ niệm đáng xấu hổ của tôi.

Đang suy tư chợt Hạ Văn Hi nói: "Em định ngắm bao lâu nữa?"

Tôi giật mình, thoát khỏi suy nghĩ vớ vẩn, lập tức thoát ra khỏi vòng tay anh.

"Anh tỉnh lâu rồi à?"

Hà Văn Hi mở mắt, tai hơi đỏ, khiêu khích tôi: "Anh tưởng em sắp hôn anh chứ."

Hình như vừa nãy tôi đã định như thế.

Sau khi bị vạch trần, tôi tức giận nói: "Anh suy diễn cái gì thế? Em không có ý đó?"

Hạ Văn Hi ngẩng đầu, khẽ mỉm cười: "Nếu không bị cưỡng hôn thì có lẽ anh đã tin rồi."

23

Nửa tháng sau, kết quả cuộc thi thiết kế trang sức được công bố, tôi giành giải nhất với điểm tuyệt đối. Ban giám khảo cực kì ấn tượng.

Nỗ lực của tôi đã có kết quả.

Cuộc thi thiết kế trang sức này rất hoành tráng. Độ phổ biến của các sản phẩm cũng rất đáng kinh ngạc.

Bộ trang sức tôi thiết kế mang đậm phong cách văn hóa Trung Hoa, tinh tế và đẹp mắt, nhiều chi tiết tôi đã nghiên cứu rất lâu và dành rất nhiều tâm huyết cho nó.

Tôi đã gia nhập công ty trang sức với dự định tích lũy một số kinh nghiệm, rồi thành lập một studio cá nhân.

Tại lễ trao giải, khi phát biểu nhận giải, tôi đã đeo chiếc nhẫn đính hôn mà một người đàn ông đã tặng tôi năm năm trước.

Tôi đưa tay ra khoe và cảm ơn người đã trao nhẫn cho mình.

Hạ Văn Hi, người được mời tham dự buổi lễ, đang ngồi dưới sân khấu.

Tôi mỉm cười rạng rỡ với anh.

Vẻ mặt Hạ Văn Hi có chút sửng sốt.

Sau buổi lễ, tôi nhấc váy đi về phía xe Hạ Văn Hi.

Anh liếc nhìn tôi rồi nhanh chóng quay đi, bảo tài xế lái xe đi.

Tôi ngồi cạnh nhìn anh ấy không chớp mắt.

Sau vài phút, Hạ Văn Hi không thể chịu đựng được nữa, thắc mắc: "Tại sao em cứ nhìn anh thế?"

"Vậy tại sao anh không nhìn em?"

Anh khựng lại nhưng vẫn quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, ác ý nói : "Để anh yên."

Đôi tai đỏ ửng.

Tôi nhích người ngồi sát lại, rồi đưa tay ôm lấy mặt anh, xoay anh đối diện với tôi.

"Nhìn em này."

Hai mắt chạm nhau, tôi nháy mắt với anh ấy : "Thợ trang điểm cho em hôm nay rất nổi tiếng đấy."

Tôi mong đợi hỏi: “Đẹp không?”

Hà Văn Hi nhìn một lúc, rồi nhắm mắt lại như cam chịu, giọng điệu dịu dàng hơn :

"Chắc tim anh sẽ nổ tung mất..."

Tôi cười lớn: "Nhưng phải làm sao đây? Từ giờ trở đi anh phải nhìn khuôn mặt xinh đẹp tự nhiên của em mỗi ngày."

"Làm quen đi dần đi, hôn phu của em."

Hạ Văn Hi đột nhiên mở mắt: "Em..."

"Anh bị sao thế? Vừa rồi không phải em vừa cảm ơn rất chân thành sao?"

"Anh có muốn tra lại câu "Tại sao vị hôn thê ngốc nghếch lại nhớ rằng mình đã đính hôn không?"

"..."

Chiếc xe dừng lại trước khi anh kịp trả lời. Tôi kéo anh ra khỏi xe.

Cánh cửa vừa đóng lại.

Tôi đẩy Hạ Văn Hi, lưng anh ấy bị ép vào cửa.

Anh có chút bối rối: " Em đang làm gì vậy?"

Kiễng chân lên, tôi ôm vai anh, khẽ hôn lên môi anh.

Môi và răng hòa vào nhau, quấn quýt không rời.

Hạ Văn Hi có chút choáng váng trong vài giây trước khi giành được thế chủ động.

Dần dần, chúng tôi càng dính nhau hơn. Tôi thở dốc, đưa tay đẩy anh ra, rên rỉ nhưng bị hôn sâu hơn.

Anh ta đưa tay ra sau ôm đầu tôi, không cho tôi lùi bước.

Bấy lâu nay, những cảm xúc bị đè nén cuối cùng cũng được giải tỏa.

Nhưng cuối cùng, Hạ Văn Hi đột nhiên bế tôi lên, đặt tôi lên ghế sofa.

Sau đó, anh bước vào phòng tắm một mình mà không nhìn lại.

Tôi ngồi trên ghế sofa, đầu óc có chút trống rỗng vì bị hôn, thở hổn hển.

24

Gió chiều đêm hè thật dễ chịu, tôi và Hà Văn Hi ngồi trên ghế ngoài ban công uống vài ly.

Sau khi anh ấy uống hai ly, anh ấy hơi ngà ngà say nên tôi không dám cho anh ấy uống nữa.

Hạ Văn Hi hỏi tôi đã nhớ ra lễ đính hôn từ lúc nào.

Anh cụp mắt xuống, vẻ mặt có chút ủy khuất: "Trước đây em đã quên hết mọi chuyện..."

Tôi cảm thấy có chút áy náy, không dám nói cho anh biết rằng tôi vô tình nhìn thấy lịch sử tìm kiếm của anh.

Tôi không còn cách nào khác ngoài nói một lời nói dối : "Thật ra, em vẫn luôn nhớ..."

Đôi mắt anh ấy sáng lên, ngước lên nhìn tôi: "Thật ư?"

Tôi gật đầu.

Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt Hạ Văn Hi lại tối sầm : "Vậy trước đó em giả vờ như không nhớ..."

"..."

Tại sao lại vẫn có sơ hở vậy?

Tôi nhanh chóng bước tới, hôn lên mặt anh rồi đánh trống lảng : "Ừm, dù sao thì những người yêu nhau cuối cùng cũng sẽ kết hôn, nên hôm nay được coi là ngày kỷ niệm chúng ta bên nhau, phải không?"

Hạ Văn Hi gật đầu, rồi lại lắc lắc : "Không."

"Tại sao?"

"Anh vẫn chưa tỏ tình đàng hoàng với em."

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh và mỉm cười với anh: "Nhưng, mỗi giây anh nhìn em, em cảm thấy như anh đang thổ lộ tình cảm."

Hạ Văn Hi lại ngượng ngùng, nhanh chóng nhìn đi chỗ khác : "Rõ ràng vậy ư?”

Tôi gật đầu.

Rõ ràng là anh không thể giấu được nữa. Anh ấy quá tốt với tôi. Rõ ràng là anh không quá thể hiện qua lời nói, nhưng hành động rất tuyệt vời.

Tôi không ngốc, tôi có thể nhìn rõ.

"Đúng vậy."

Nhớ tới điều gì đó, sắc mặt Hạ Văn Hi có chút nghiêm túc.

"Sao vậy?"

Anh ấy hỏi, tại sao tôi lại nức nở thảm thiết như vậy khi anh ấy cứu tôi vài năm trước, và tại sao tôi lại căm ghét anh ấy vì đã hô hấp nhân tạo cho tôi?

Nó đã khiến anh tức giận, đau đớn và có chút khổ sở.

"Em gần như đã khóc nửa cuộc đời."

"Tại sao chứ? Không phải em nói thích anh sao?"

Tôi có chút ngây thơ : "Vì sợ chết."

"..."

Ừ, đúng rồi. Đơn giản là tôi sợ chết.

Nghe được câu trả lời này, gương mặt lạnh băng của Hạ Văn Hi nhanh chóng tan biến. Anh không khỏi bật cười, đưa tay xoa xoa tóc tôi.

Nhìn tôi, anh ấy đột nhiên lên tiếng.

"Lâm Đình, thực ra, khi anh mười tám tuổi, từ tận đáy lòng, anh đã luôn coi em là vợ."

Tôi hơi giật mình, còn Hạ Văn Hi vẫn nghiêm túc nhìn tôi.

"Anh luôn tin rằng sớm muộn gì anh cũng sẽ cưới em, em cũng chỉ có thể gả cho anh. Sẽ không có chuyện khác."

"Trưởng bối nói chúng ta là một đôi hoàn hảo, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”

“Mặc dù anh biết đây có thể là điều trái lòng họ nếu không bàn đến lợi ích, nhưng anh vẫn cảm thấy hạnh phúc khi nghe những lời này, thực sự rất hạnh phúc.”

Hạ Văn Hi nắm lấy tay tôi.

"Lâm Đình, anh yêu em, anh sẽ luôn như vậy cho đến chết."

25

Sau khi tin tôi và Hạ Văn Hi chuẩn bị kết hôn được tung ra, cả công ty chấn động.

Họ không phải là anh em họ xa sao?

Tôi ôm trán. Thế là xong, nói dối sẽ bị báo ứng.

Lời giải thích của tôi chẳng có tác dụng gì. Tin đồn rõ ràng đã lan truyền nhanh chóng.

Tin đồn vô tình đến tai Hạ Văn Hi.

Anh ấy, không bao giờ nhắn trong nhóm công ty, đã gửi liên tiếp ba tin nhắn cho tất cả các nhân viên.

"Lâm Đình không phải là chị họ xa của tôi! Cô ấy đang nói vớ vẩn!"

"Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi! Luôn luôn! Chúng tôi là thanh mai trúc mã đã lớn lên cùng nhau!"

" Tôi và Lâm Đình không có bất cứ quan hệ huyết thống nào! Không hề có!"

Một đồng nghiệp táo bạo nói: "Dù sao thì chúng ta cũng thấy rồi, Hạ tổng và cô Lâm là vợ chồng. Nhìn họ thật đẹp đôi."

Nhanh thật đấy, tôi đã từ “trợ lý Lâm” thành “vợ sắp cưới”.

Khi Hạ Văn Hi nhìn thấy tin nhắn này, anh ấy vui mừng đến mức trực tiếp gửi một lì xì đỏ.

Nhóm ngay lập tức trở nên phấn khích với những tin nhắn như "99", "Chúc mừng đám cưới", "Một cặp đôi hoàn hảo, một cặp trời sinh"...

Hạ Văn Hi rất hài lòng với điều này, lập tức tan biến cơn giận và đã hào phóng phát rất nhiều lì xì đỏ.

Tôi rúc vào lòng anh, vừa cười vừa mắng: "Đồ hào phóng."

Trên mặt tôi tràn ngập hạnh phúc.

26

Lâm Đình, thực ra, khi anh mười tám tuổi, từ tận đáy lòng anh đã coi em là vợ.

Anh tin từ đầu đến cuối rằng dù sớm hay muộn anh cũng sẽ cưới em, em cũng chỉ có thể gả cho anh mà thôi.

Những trưởng bối đều nói rằng chúng ta là một cặp hoàn hảo, một cặp trời sinh, và chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc trong tương lai.

Mặc dù anh biết đây có thể là điều trái lòng họ nếu không bàn đến lợi ích, nhưng anh vẫn cảm thấy hạnh phúc khi nghe những điều này.

Anh mãi yêu em cho đến khi chết.

(Hết toàn văn)