Chương 6 - Không Ra Khỏi Nhà Nhưng Vẫn Có Thai
Quay lại chương 1 :
Ánh mắt tôi bám theo anh, rồi dừng lại ở túi tài liệu anh đang cầm trên tay trái.
Không đợi Trần Bình kịp phản ứng, tôi giật lấy túi hồ sơ rồi xé mở.
Anh tránh không kịp, chỉ đành bất lực thở dài.
“Dì à, con là Trần Bình đây.” “Viện Viện cô ấy…”
Trần Bình nhìn về phía tôi đang ngồi bệt dưới đất.
Còn tôi lúc này chẳng quan tâm họ đang nói gì nữa.
Tôi như bị sét đánh trúng.
Bên trong túi hồ sơ không gì khác, chính là từng tấm ảnh thân mật của tôi và một người đàn ông xa lạ.
Con ngươi tôi co rút lại.
Tôi nhìn trân trân vào mấy bức ảnh, mình và một người đàn ông chưa từng gặp mặt, đang ôm nhau đầy tình cảm.
Cảnh vật phía sau… chính là căn nhà mới của tôi và Trần Bình.
10
Tôi lại ngất lần nữa.
Những gì xảy ra sau đó là dì Tống kể lại cho tôi nghe.
Ngày hôm đó, mẹ tôi về nhà và bàn bạc rất lâu với Trần Bình.
Tình trạng của tôi giờ đây nhìn qua cũng thấy không còn bình thường.
Trần Bình chỉ nói là anh cảm thấy có lỗi vì không chăm sóc tốt cho tôi, khiến tôi áp lực quá lớn nên mới làm ra chuyện đi thuê người mẫu nam chụp ảnh kiểu đó.
Tôi ôm đầu cố gắng nhớ lại. Là vậy sao?
Trong đầu tôi lướt qua vài mảnh ký ức mơ hồ, có cả hình ảnh tôi đang âu yếm ai đó.
Tôi mơ màng gật đầu.
“Dì Tống, giúp tôi tìm anh ta đi.”
Tôi chỉ vào người đàn ông trong ảnh.
Dì Tống nhìn theo hướng tay tôi, im lặng rất lâu.
Cuối cùng dì nói:
“Cô ơi, làm thế có phải… không công bằng với cậu Trần không?” “Cậu ấy thật sự là một người tốt…”
Tôi bật cười.
Trần Bình rộng lượng đến mức không hề truy cứu chuyện tôi ngoại tình.
Anh còn đích thân tìm đến phóng viên để mua lại toàn bộ những bức ảnh kia.
Bởi bác sĩ chẩn đoán rằng tình trạng sức khỏe và tâm lý hiện tại của tôi không thích hợp để phá thai.
Trần Bình sẵn sàng để tôi sinh con của người khác, thậm chí còn tình nguyện đứng ra gánh thay mọi chuyện.
Một người chồng, một người con rể tốt như vậy, đúng là có soi đèn đi khắp nơi cũng khó mà tìm được.
Vì thế, mẹ tôi đáp lại bằng cách có đi có lại.
Cũng vì muốn đề phòng đứa con gái tâm lý bất ổn như tôi lại làm chuyện dại dột, bà quyết định chuyển phần cổ phần đứng tên tôi sang tên Trần Bình.
Như vậy, Trần Bình sẽ có tiếng nói lớn hơn trong công ty, làm việc cũng có cơ sở vững vàng hơn.
Còn tôi, hai tuần nữa sẽ được bí mật đưa ra nước ngoài để an thai và phục hồi tâm lý.
Tất cả mọi thứ dường như đang đi theo một lộ trình hợp lý.
Còn tôi thì chỉ lặng thinh.
Cứ thế lật đi lật lại những tấm ảnh thân mật kia.
Tôi biết rõ, sau gương mặt của người đàn ông đó, ẩn giấu chính là một cái đầu khác.
11
Cuối cùng thì dì Tống cũng đã tìm được người đàn ông trong ảnh.
Anh ta tên là Đan Gia Vận.
Là một người mẫu nam có chút tiếng tăm trong giới bar, nightclub địa phương.
Vì có gương mặt rất giống một thành viên nhóm nhạc nam đang nổi nên rất được các tiểu thư, phú bà săn đón.
Tôi đứng trước màn hình theo dõi, nhìn thấy bảo vệ đưa Đan Gia Vận đi vòng quanh khu vườn vài vòng.
Nhìn ánh mắt anh ta từ thờ ơ chuyển sang tham lam tôi mới hơi hài lòng, ra hiệu cho người đưa anh ta lên.
Vừa thấy tôi, Đan Gia Vận đã lập tức áp sát lại gần.
Khi Trần Bình đến, anh ta đang dìu tôi đi dạo quanh vườn.
Trần Bình mặt mày u ám, gạt mạnh tay Đan Gia Vận ra khỏi tay tôi.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Không rõ là đang hỏi tôi hay hỏi hắn.
Tôi nhìn về phía Trần Bình, nước mắt dâng đầy trong mắt.
Tôi lao vào lòng anh, run rẩy.
“Em sợ quá…”
Trần Bình hơi khựng lại.
“Sợ gì?”
“Người đêm đó vào nhà chúng ta… không phải là anh ta.” “Hoàn toàn không phải anh ta…”
Trần Bình kéo tôi ra khỏi lòng, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Viện Viện, em nhớ ra gì rồi sao?”
Tôi chỉ biết lắc đầu liên tục, ôm đầu gối ngồi sụp xuống, đau khổ co người lại.
“Không phải anh ta…” “Hắn sẽ quay lại tìm em… Liệu hắn có giết em không…”
Trần Bình lạnh lùng liếc nhìn Đan Gia Vận.
Tên đó lại cười mỉa, vỗ vai Trần Bình hai cái.
“Xem ra tình trạng của cô Lâm vẫn chưa ổn lắm đâu, Tổng Giám đốc Trần nên ở bên cô ấy nhiều hơn.”
Những ngày sau đó, ngoài thời gian làm việc, Trần Bình đều kiên trì đến căn nhà cũ để ở bên tôi.
Ngày mai là ngày tôi sẽ ra nước ngoài điều trị.
Đêm cuối cùng trước khi rời đi, Trần Bình trằn trọc mãi không ngủ được.
Cuối cùng anh vẫn đứng dậy, cầm chìa khóa định ra ngoài.
Tôi níu lấy tay anh.
“Anh đi đâu đấy?”
Trần Bình quay lại, thấy tôi chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng manh chạy ra theo. Anh cởi áo khoác, dịu dàng khoác lên người tôi.
“Anh có chút việc cần giải quyết, ngoan, vào ngủ đi.”
Tôi không chịu.