Chương 2 - Không Phải Tôi Bỏ Anh Là Tôi Thắng
Sau khi đã quyết, tôi mang kim chỉ sang tìm Lưu Húc.
Sau khi nói rõ ý định, Lưu Húc lại chẳng hề do dự mà từ chối ngay.
“Anh mang tiếng xấu, em mà dính dáng tới anh chỉ tổ bị liên lụy.”
“Với lại anh cũng không có chí lớn gì, sống qua ngày trong làng là đủ.”
Tôi thấy chột dạ, hỏi: “Anh không muốn lấy vợ, gây dựng sự nghiệp à?”
“Anh thiếu là thiếu đường đi nước bước. Em hợp tác với anh, bảo đảm lời to không lỗ!”
Lưu Húc cúi đầu, nói nhỏ như muỗi: “Em không sợ người ta cười chê sao?”
Tôi chẳng nói gì, giật lấy cái quần rách từ tay anh, bắt đầu vá lại.
“Anh có sở trường của anh, em cũng có thế mạnh của em. Hai ta kết hợp lại thì tiền cứ ào ào mà đổ về, có gì phải sợ?”
Chẳng mấy chốc, tôi đã vá xong cái quần cho anh.
Khi tôi cười đưa lại, Lưu Húc ngơ ra mất một lúc.
Cuối cùng, anh cũng chịu gật đầu, “Được, anh đồng ý.”
Ở một bên khác, tôi tìm đến nhà Thẩm Diễn đòi nợ, còn chưa vào tới cửa đã nghe tiếng cãi vã bên trong.
“Con ơi, sao con lại đồng ý ký cái giấy nợ đó chứ? Chừng đó tiền, nhà mình lấy đâu ra mà trả?”
“Không sao đâu, mẹ à. Con hiểu tính Giang Quyên, cô ấy si tình với con lắm, chắc chắn không nỡ bắt con trả thật đâu.”
Tôi cười khẩy một tiếng, đá văng cửa bước vào.
“Anh mơ đẹp thật đấy. Bao giờ trả tiền cho tôi? Không trả thì tôi ngày nào cũng đến đây, cho nhà anh khỏi sống yên!”
Bạn gái của Thẩm Diễn cũng có mặt, trông cũng xinh xắn,
Nhưng cứ rúc rích trốn sau lưng anh ta, nhìn mà thấy đúng kiểu nhát gan yếu đuối.
Thấy tôi đến, sắc mặt nhà họ Thẩm ai cũng khó coi.
Trước kia nhờ có Thẩm Diễn, họ chẳng ít lần sai bảo tôi như người hầu.
Đến giờ vẫn còn ảo tưởng là tôi có thể bị họ gọi dạ bảo vâng như trước.
“Giang Quyên, em làm gì vậy? Học phí đó là em tự nguyện trả, nhà anh không trả đồng nào đâu!”
Tôi thẳng tay hất tung mọi thứ trên bàn.
“Không trả hả? Vậy tôi khỏi đi. Tôi sẽ đập nát cái nhà này, xem ai chịu nổi lâu hơn!”
“Thẩm Diễn không phải định cưới vợ à? Vậy tôi bắt cô ta đi, trả tiền xong tôi mới thả!”
Nói xong câu này, tôi cũng có chút chột dạ.
Dù gì thì cũng không thể thật sự làm như vậy.
Nhưng đúng là hù dọa có hiệu quả.
Nhà họ Thẩm hoảng loạn, lật tung nhà lên mới moi ra được một nửa số tiền dúi vào tay tôi.
“Đây là toàn bộ tiền trong nhà rồi, cô cầm trước đi, đừng động tay động chân nữa.”
Tôi đếm tiền xong, quay sang tát thẳng vào mặt Thẩm Diễn đang tức đến phát run.
“Số còn lại tôi sẽ đến lấy sau. Đừng có mơ tôi sẽ mềm lòng, hiểu chưa?”
Bạn gái Thẩm Diễn sợ đến mức bật khóc: “Đồ đàn bà chanh chua! Cô dựa vào đâu mà đánh người?”
“Tiểu Diễn có nhận ơn cô thật, nhưng là cô chủ động dính lấy anh ấy đấy chứ? Anh ấy đâu có cách nào từ chối!”
Tôi trừng mắt nhìn cô ta, lạnh giọng: “Cô còn biết xấu hổ không? Tiền là do anh ta năn nỉ tôi đưa, giờ tôi lấy lại những gì thuộc về mình mà bị gọi là chanh chua à?”
Nói xong, tôi cũng chẳng buồn dây dưa thêm với họ.
Trực tiếp quay về nhà Lưu Húc, hào sảng đập xấp tiền xuống bàn.
“Viết hợp đồng đi, chúng ta cùng hợp tác làm ăn!”
Chuyện này lan ra rất nhanh.
Cả làng đều nghĩ tôi bị điên, ai cũng chỉ trỏ bàn tán.
Thậm chí còn có người đến tận nhà tôi hỏi:
“Có phải bị Thẩm Diễn đá nên phát rồ rồi không? Sao lại đi dính với gã Lưu quang côn đó!”
Tôi đuổi họ ra khỏi nhà, rồi tiếp tục giúp Lưu Húc chuẩn bị hàng.
“Họ nói khó nghe lắm, anh đừng để bụng.”
“Nếu anh thấy phiền, lần sau họ còn tới, em cầm gậy đuổi hết đi cho.”
Lưu Húc im lặng làm việc, bỗng nhiên nói một câu khiến tôi thấy ấm lòng.
Tôi cười khẽ: “Được, sau này em trông cậy vào anh bảo vệ rồi.”
Thịt heo Lưu Húc chọn đều là hàng tươi ngon, chất lượng đảm bảo nên khách quen rất đông.
Làng tôi lại cách thành phố không xa, vận chuyển và bảo quản cũng tiện lợi.
Khi tôi chuẩn bị ra ngoài mua ít đá để trữ lạnh, thì lại thấy Thẩm Diễn lấp ló ngoài cổng nhà mình.
Anh ta vẫn đẹp trai như trước, nhưng tôi nhìn vào chỉ thấy buồn nôn chứ không còn tim đập loạn nhịp nữa.
“Giang Quyên, cô không biết xấu hổ à? Ở cạnh một tên giết heo, cô cố tình khiến tôi ghê tởm đúng không?”
4
“Tôi đến trả tiền đây. Lấy đi rồi từ nay chúng ta không còn liên quan gì nữa. Cô đừng có lôi tôi vào chuyện gì nữa.”
Thẩm Diễn ném tiền xuống đất như thể sợ đụng vào tôi là sẽ bẩn tay.
Tôi cười lạnh, tưởng phải mất công ép, không ngờ anh ta lại tự mang đến. Cũng coi như gặp họa mà hóa may.
Trước khi đi, Thẩm Diễn lại nhìn tôi một cái thật sâu.
“Vì từng có chút tình cảm nên tôi nhắc cô một câu: tránh xa cái tên mổ heo kia ra.”
“Ở bên một thằng đầu đất như thế, cô mà ế chồng cũng đừng trách ai.”
Ban đầu tôi chẳng định để tâm, nhưng nghe anh ta nhục mạ Lưu Húc như vậy,
Tôi nổi giận, đá cho anh ta một cú.
“Nếu anh ta là đồ ngốc, thì anh chính là đồ khốn! Cút!”
Mặt Thẩm Diễn đen kịt: “Cô đánh tôi bao nhiêu lần rồi hả? Thêm một lần nữa là tôi không tha đâu…”
Chưa nói dứt câu, anh ta liền câm bặt.
Quay đầu nhìn lại, thì thấy Lưu Húc không biết xuất hiện từ bao giờ, đang đứng sau tôi, mắt lạnh nhìn Thẩm Diễn.
Lưu Húc thân hình cao lớn, chỉ cần đứng đó thôi cũng khiến Thẩm Diễn câm như hến rồi bỏ đi mất.
Tôi thấy hết giận, còn giơ ngón cái khen Lưu Húc.
Anh ấy ngơ ngác như thường, nhưng vành tai lại đỏ bừng lên.
Khi tôi mua đá về, bỏ vào thùng chứa thì thấy Lưu Húc đứng ngẩn ngơ.
“Ra là còn cách đó à… Trước giờ anh toàn làm phí đi, chưa từng nghĩ tới chuyện này.”
Trong mắt anh ấy, tôi lại càng đáng nể hơn.
Tôi vỗ vai anh một cái, hẹn giờ rồi về nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, hai đứa đẩy xe vào thành phố.
Trên đường đi, lòng tôi hơi thấp thỏm,
Dù sao khởi đầu cũng luôn khó khăn, nếu hôm nay không bán hết thịt,
Chắc chắn Thẩm Diễn và đám người từng chê bai sẽ hả hê lắm.
Nhưng đến chợ rồi thì đã có rất nhiều người bị thu hút.
Rất nhiều người xếp hàng mua thịt.
Chưa đầy hai tiếng, chỗ thịt heo chúng tôi chuẩn bị từ tối qua đã bán sạch veo.
Những người còn xếp hàng phía sau thấy hết hàng rồi mà vẫn nấn ná không chịu rời đi.
Tôi bèn nghĩ ra cách, lần lượt ghi tên từng người để đặt trước, hẹn họ mai quay lại lấy.
Lưu Húc đứng bên cạnh giúp tôi giữ trật tự, ánh mắt vô thức dõi theo tôi.
Trên đường về, anh ấy nhìn tôi nói:
“Em thật giỏi, thông minh hơn tất cả những người anh từng gặp.”
“Phần chia trước kia ít quá, anh tự nguyện chia thêm một nửa cho em. Sau này bán được bao nhiêu, chia theo đúng tỉ lệ đó.”
Nhìn ánh mắt chân thành của anh ấy, tôi gật đầu đồng ý.
“Được, sau này em sẽ cố gắng hơn nữa để phụ giúp anh.”
Trong lòng tôi cũng thấy càng thêm quyết tâm.
Thỉnh thoảng có vài người muốn đến xem trò hề của chúng tôi, còn cố tình đến lật xe hàng lên.
Nhưng phát hiện ra thịt đã bán sạch rồi.
Họ nhìn nhau, chẳng nói được câu gì.
Về đến nhà, tôi tính sơ sơ mà thấy hôm nay kiếm được còn nhiều hơn tiền lương một tháng làm trong xưởng.
Ba mẹ biết được thì cũng hoàn toàn yên tâm, tối còn đặc biệt mời Lưu Húc đến nhà ăn cơm chung.
“Ngày mai em con về rồi, chuyện của con với Thẩm Diễn cũng phải nói rõ cho nó biết.”
Em trai tôi từ nhỏ đã quấn lấy tôi, biết tôi thích Thẩm Diễn,
nên lúc nào cũng hết lòng giúp đỡ nhà họ, tự coi mình như người nhà họ luôn.
Tôi gật đầu: “Con biết, nó nhất định sẽ hiểu cho con.”
Vì chính nó cũng từng nói, thấy chướng mắt khi người trong làng cứ bắt nạt Lưu Húc.
Tôi tin nó sẽ không có thành kiến gì.
Lưu Húc tới nhà, còn thay hẳn bộ quần áo sạch sẽ.
Cũng không còn dè dặt như mấy ngày trước, còn chủ động giúp tôi và mẹ rửa bát dọn dẹp.
Cuối cùng còn đuổi hết tụi tôi ra khỏi bếp, một mình anh ấy lo hết mọi việc.
Nhìn bóng dáng anh bận rộn trong bếp, lòng tôi dâng lên một cảm giác ấm áp.