Chương 3 - Không Phải Mẹ Cũng Không Phải Vợ
Một bạn nữ đầy ngưỡng mộ nói.
Chưa kịp để Trần Niệm Thiên trả lời, phụ huynh của bạn nữ đó đã gọi cô bé đi mất.
Niệm Thiên liếc nhìn xung quanh bạn học và phụ huynh, rồi lại nhìn tôi.
“Hứ.”
Nó cau mày khó chịu: “Thôi thì để cô họp cũng được, mau qua đây.”
Nó quay người bước đi, nhưng tôi không đi theo.
“Cô đang làm gì vậy!”
Nó phát hiện tôi không theo sau, liền giận dữ quát lên.
“Tôi không đến để họp phụ huynh cho cậu.”
Niệm Thiên sững người, sau đó nghĩ tôi đang đùa.
“Đừng đùa nữa, qua đây mau.”
“Bây giờ con thừa nhận mẹ là mẹ con rồi đó!”
“Tôi thì không thừa nhận có đứa con trai như cậu.”
Trần Niệm Thiên ngỡ ngàng nhìn tôi.
Còn chưa kịp nói gì, hiệu trưởng đã dẫn theo một đám người đi đến, vô tình chen Niệm Thiên ra ngoài.
Nó đứng ngoài đám đông, mờ mịt nhìn tôi.
“Chào cô Lâm tôi là hiệu trưởng trường này, tên là Vương Kiến Quốc.”
Hiệu trưởng nhiệt tình chìa tay.
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng bắt tay ông ta.
“Chào ông.”
“Bên ngoài nắng quá, cô Lâm chuyện quay phim chúng ta vào văn phòng nói, mời bên này!”
“Vâng.”
Tôi được hiệu trưởng và một nhóm người vây quanh đưa đi, không liếc nhìn Trần Niệm Thiên lấy một cái.
8
Sau khi xác định lịch quay, hiệu trưởng mời một nam sinh cùng tôi diễn cảnh quay.
Cảnh quay diễn ra ở sân thể dục.
Tôi đóng vai mẹ của cậu bé, dắt tay em đi trên sân.
Sau khi thoại xong, tôi sẽ bế em lên.
Mỗi lần tôi ôm vào lòng, cậu bé lại xấu hổ đỏ bừng mặt, quên cả thoại, khiến cảnh quay phải lặp đi lặp lại.
Cậu bé ngượng ngùng kéo nhẹ tay áo tôi:
“Chị ơi, xin lỗi chị, em hồi hộp quá.”
Tôi ngồi xuống xoa đầu em:
“Không sao, cứ thoải mái là được.”
“Mệt rồi thì nghỉ một lát, không cần vội.”
“Dạ, cảm ơn chị.”
Nói xong, cậu bé cúi đầu ngượng ngùng, do dự một lúc rồi bất ngờ hôn nhẹ lên má tôi.
Xong rồi liền chạy vụt đi, xấu hổ muốn chui xuống đất.
Tôi ngẩn ra tại chỗ.
Khóe mắt tôi liếc thấy có một bóng người ở bên cạnh.
Quay đầu nhìn.
Là Trần Niệm Thiên.
Không biết nó đã đứng đó bao lâu.
Thấy tôi phát hiện ra, nó siết chặt nắm tay, hừ lạnh một tiếng rồi quay người chạy đi.
9
Video quảng bá thu được hiệu ứng cực kỳ tốt, vừa đăng lên đã lập tức leo lên top tìm kiếm.
Đúng lúc đó, trường cũ của tôi tổ chức lễ kỷ niệm thành lập, viện trưởng mời tôi đến phát biểu cho các đàn em.
Suốt mười năm qua viện trưởng luôn muốn mời tôi đến nói chuyện, nhưng không liên lạc được.
Bố mẹ tôi lấy cớ bảo tôi đã xuất ngoại, không còn ở trong nước.
Lần này, tôi không thể tiếp tục từ chối lời mời của viện trưởng.
Khi đến trường, tôi mới nhớ ra, Trần Dật Chi cũng là cựu học sinh ở đây.
Anh ta nhíu mày bước nhanh về phía tôi:
“Sao em lại ở đây?”
“Em theo dõi anh à?”
“Xin anh đừng tự mình đa tình.”
Trần Dật Chi há miệng định nói gì đó thì bị một đàn em phụ trách hậu cần cắt lời.
“Chị ơi, cuối cùng chị cũng đến rồi!”
“Sắp đến lượt chị rồi, mau theo em vào hậu trường!”
“Được.”
Trần Dật Chi cau mày, kéo tay tôi lại:
“Sao anh không biết em cũng học ở Đại học A?”
Tôi liếc anh ta một cái, hất tay ra:
“Chuyện của tôi không cần anh biết.”
Hồi chuẩn bị cưới, bố mẹ tôi sợ bị bại lộ nên đã che giấu toàn bộ thông tin của tôi, ra ngoài thì nói tôi đã ra nước ngoài.
Vì vậy Trần Dật Chi không hề biết học vấn hay thông tin thật về tôi.
Trong mắt anh ta, tôi chỉ là một tiểu thư mê trai, không có đầu óc, tìm mọi cách gả cho anh ta.
Và vì ảnh hưởng từ anh ta, Trần Niệm Thiên cũng rất ghét tôi,
Cho rằng tôi không xứng làm mẹ nó,
Rằng chỉ có kiểu phụ nữ dịu dàng, tài giỏi như Mộ Dung Thiền mới xứng làm mẹ nó, xứng đôi với ba nó.
“Chị ơi, mau lên đi!”
Tôi không buồn nói thêm với Trần Dật Chi, đi theo đàn em vào hậu trường chuẩn bị lên sân khấu.
10
Sau khi bước lên sân khấu, bên dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Các đàn em phía dưới đều hào hứng gọi tên tôi.
Trần Dật Chi ngồi giữa hàng ghế, ánh mắt nhìn tôi đầy phức tạp, như muốn nói lại thôi.
Buổi diễn thuyết kết thúc, tôi trở lại hậu trường.
Một đám đàn em lập tức ùa tới vây quanh tôi.
“Chị ơi, có thể ký tên cho em không ạ?”
“Chị ơi, em muốn chụp ảnh chung với chị!”
“Chị Chi Tử, em…”
Tôi bị vây chặt đến mức không nhúc nhích được, đành phải lớn tiếng giữ trật tự:
“Mọi người đừng chen, từng người một nhé!”
“Em rất thích bài thơ chị viết ngày trước…”
“Em cũng vậy! Em yêu thơ của chị lắm!”
“Bài thơ nào cơ?”
Trần Dật Chi vừa bước vào đúng lúc nghe được câu này.
“Chính là bài thơ nổi khắp trường năm đó đó, anh không biết à?”
“Sao lại thế được, anh với chị là cùng khóa mà?”
Sắc mặt Trần Dật Chi cứng đờ:
“Bài thơ đó không phải Mộ Dung Thiền viết sao?”
“Mộ Dung Thiền gì chứ, rõ ràng là chị Chi Tử viết mà!”
“Cả trường đều biết hết rồi!”
“Bài thơ đó đến giờ vẫn còn treo ở tường triển lãm của trường, tên ký dưới chính là chị Chi Tử!”
11
Đám đàn em vội vã giải thích cho Trần Dật Chi.
Đồng tử anh ta co lại, như không tin vào tai mình, quay người chạy thẳng về phía tường triển lãm.
Buổi lễ kỷ niệm kết thúc, tôi vừa rời khỏi hội trường đã bị đàn em vây quanh trò chuyện rôm rả.
Trần Dật Chi thất thần ngồi xổm ở góc sân trường.
Thấy tôi đi tới, anh ta lập tức đứng dậy chặn trước mặt.
“Tôi có chuyện muốn nói với cô, mấy em về trước đi.”
Sau khi để đàn em rời đi, Trần Dật Chi run giọng hỏi:
“Lâm Chi Tử, bài thơ đó thật sự là cô viết à?”
Tôi lạnh nhạt nhìn anh ta:
“Tôi không có nghĩa vụ phải trả lời anh.”
Có lẽ vì trong lòng đã có câu trả lời, ánh mắt Trần Dật Chi lập tức tối sầm lại.
Tôi định rời đi, nhưng anh ta lại đưa tay chắn đường.
“Lúc xảy ra sạt lở đất năm đó, trường có tổ chức tình nguyện viên lên núi cứu trợ…”
“Cô có tham gia không?”
Tôi rất mất kiên nhẫn với mấy lần chặn đường của chồng cũ.
“Tôi nói rồi, tôi không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của anh.”
Giọng Trần Dật Chi khàn đặc:
“Tôi chỉ muốn làm rõ một chuyện này thôi, biết được rồi tôi sẽ không làm phiền cô nữa.”
“Tôi có tham gia.”
“Thì sao? Anh muốn gì?”
Trần Dật Chi như vỡ òa, định đưa tay nắm lấy cổ tay tôi:
“Tay cô… có phải có một vết sẹo đúng không?”