Chương 8 - Không Phải Em Gái Ruột Thì Là Vợ Chưa Cưới Cũng Được
22.
Ngày hôm sau, tôi lấy cớ muốn ra ngoài giải khuây,
một mình lên đường đến Vân Thành.
Ba già và cô Thẩm không phản đối.
Một tháng sau, khi tôi quay về biệt thự nhà họ Tống,
Tống Nghiễm Tu đã ra nước ngoài từ lâu.
Tống Nghiễm An thì bận tối mắt với việc công ty game chuẩn bị niêm yết.
“Mẹ ơi, khăn lụa này con vừa nhìn là thấy rất hợp với mẹ luôn.”
“Còn cái bình hoa cổ này, ba à, con lùng được ở chợ đồ cũ Vân Thành đấy.”
Cô Thẩm và ba già cười tít mắt không khép được miệng.
Tối gần 9 giờ, Tống Nghiễm An mới về nhà.
“Em gái, về mà không báo anh một tiếng để anh còn đi đón em chứ.”
“Gần đây anh bận lắm, em không dám làm phiền đâu.”
Đột nhiên, điện thoại của Tống Nghiễm An rung lên.
Anh ấy bất giác “chậc” một tiếng,
nhưng tay vẫn rất thành thật bấm bấm trả lời tin nhắn.
Khóe miệng còn vô thức cong lên.
“Ô hô, có chuyện rồi nha, xem ra sắp có chị dâu rồi?”
“Xì xì xì, chỉ là một thực tập sinh mới thôi, phiền chết đi được, cái gì cũng không biết.”
Việc niêm yết của công ty Tống Nghiễm An rất thuận lợi,
game mới ra cũng thành công vang dội.
Cô Thẩm và ba già cũng không còn thúc giục tôi chuyện yêu đương nữa.
Chỉ nói con gái lo sự nghiệp trước cũng rất tốt.
Chỉ có Tống Nghiễm Tu, ngoài mấy tin tức tài chính quốc tế ra,
rất ít khi nghe được thêm tin gì về anh ấy.
Hai năm sau, tôi tốt nghiệp đại học,
chính thức tiếp quản một phần sản nghiệp nhà họ Tống.
Ba già dặn dò tôi những điều cần chú ý:
“Ninh Ninh, dự án mở rộng mới này cần con làm đại diện sang M quốc đàm phán.
À đúng rồi, anh con đã thu xếp ổn thỏa bên đó rồi, đến nơi con có thể liên lạc trực tiếp với anh ấy.”
Thì ra, có những người… dù muốn tránh, cuối cùng cũng chẳng thể tránh được.
23.
Máy bay hạ cánh xuống M quốc.
Tôi kéo hành lý ra khỏi khu vực hải quan,
vừa nhìn đã thấy Tống Nghiễm Tu đang đứng chờ ở cổng đón.
Hai năm không gặp,
đường nét của anh càng sắc sảo hơn,
ngoài bộ vest còn khoác thêm một chiếc áo choàng dài màu đen, nổi bật giữa đám đông.
Nhưng ngay giây tiếp theo,
nụ cười trên môi tôi cứng đờ.
Bên cạnh anh ấy có một cô gái mặc váy đỏ,
đang thân mật giúp anh chỉnh cà vạt.
“Ninh Ninh.”
Anh ấy nhận lấy hành lý từ tôi.
“Đây là Lisa, bạn…”
“Bạn gái.”
Cô gái mặc váy đỏ mỉm cười, đưa tay ra.
Tôi nghe thấy giọng mình như một cái máy, đáp lại vài câu xã giao,
cũng cứng nhắc đưa tay ra bắt.
Trước cửa khách sạn.
“Em chắc không ở chỗ anh, mà muốn ở khách sạn?”
Tống Nghiễm Tu hỏi với vẻ lo lắng.
“Em ở khách sạn tự do hơn.”
Tôi nhìn anh một cái, rồi liếc sang cô gái ngồi ghế phụ.
“Làm phiền hai người rồi, em về nghỉ ngơi chút, điều chỉnh lệch múi giờ.”
Mãi đến khi ngồi trong thang máy khách sạn,
tôi mới nhận ra lòng bàn tay mình đã bị móng tay bấm đến đỏ ửng.
Thì ra những bức tranh ấy, những lời tỏ tình cuồng nhiệt ấy,
chỉ là trò đùa nhất thời của một cậu công tử nhà giàu.
Trong quán bar.
Tôi nốc ly tequila thứ ba,
trước mắt đã bắt đầu mờ đi.
Mặc cho điện thoại bên cạnh rung không ngừng.
“Uống kiểu này đau dạ dày lắm.”
Một luồng hơi thở quen thuộc chợt bao trùm,
ly rượu trên tay tôi bị cướp mất.
Mơ hồ như thấy Tống Nghiễm Tu?
Sao anh ấy lại đến đây?
Không phải nên bận rộn ở bên bạn gái sao?
“Ha, rượu nước ngoài mạnh ghê, đến ảo giác cũng có rồi.”
Tôi tự giễu cười.
Chỉ thấy người đàn ông trước mặt đột ngột ép tôi vào ghế sofa.
Hơi thở phả nóng bên tai đang đỏ bừng của tôi.
“Ồ? Ảo giác kiểu gì vậy?”
Tôi mượn rượu làm gan, kéo cà vạt anh ấy xuống.
“Anh đẹp trai thế này, bao trọn một đêm giá bao nhiêu?”
Trong cơn choáng váng, tôi bỗng bị anh bế bổng lên.
Sau đó ký ức mờ nhòe.
Chỉ nhớ khi cửa phòng suite khách sạn “cách” một tiếng đóng lại,
lúc anh đặt tôi lên giường, tôi theo bản năng vòng tay qua cổ anh.
“Nhìn kỹ xem anh là ai.”
Anh chống người phía trên tôi, yết hầu chuyển động kịch liệt.
“Bây giờ đẩy anh ra vẫn còn kịp.
Nếu không… em sẽ không thoát nổi anh cả đời đâu.”
Tôi cắn lên xương quai xanh của anh thay cho câu trả lời.
Trong người như có luồng nhiệt lạ lùng thiêu đốt.
Tôi mặc cho bản năng của cơ thể buông thả…
Ánh sáng ban mai xuyên qua rèm lụa.
Tôi bị anh vòng tay ôm chặt.
Ngón tay anh mơn trớn vết bớt hình ngôi sao trên lưng tôi, giọng khàn khàn:
“Chỗ này… anh đã vẽ vô số lần…
Nhưng khi thật sự chạm vào, lại vượt xa sức tưởng tượng của anh.”
Đầu tôi “đùng” một tiếng nổ tung.
“Bốp!”
Tôi tát thẳng lên mặt anh.
“Đồ cầm thú!”
Vơ đại một chiếc áo khoác, tôi lao ra khỏi phòng.
24.
Trên điện thoại, Tống Nghiễm Tu gửi tôi một vị trí:
“Đến đây đi, cho anh thêm một cơ hội cuối cùng.”
Căn nhà được bài trí rất đơn giản,
mọi thứ chỉ có một bộ.
Trên bàn trong phòng khách đặt mấy quyển sổ tay cũ.
Tôi mở ra, mới phát hiện bên trong toàn là nhật ký của Tống Nghiễm Tu.
Ngày 1/6/2015
Con nhóc lại khóc sụt sùi về nhà.
Nghe nói là con trai lớp bên giật mất socola của con bé.
Có lẽ đã đến lúc phải đến trường chúng nó dạo một vòng, đứng ra bênh con bé rồi.
Ngày 5/8/2016
Con nhóc hay khóc ngày nào dường như đã lớn rồi.
Lâu lắm không khóc trước mặt người nhà nữa.
Cũng bắt đầu có những bí mật nho nhỏ của riêng mình.
Nghe ba già nói có nam sinh tặng thư tình cho con bé, thầy cô còn gọi điện về nhà.
Có lẽ nên truyền thụ cho ba già “Bộ ba chiêu phòng tiểu tử thối”.
Ngày 24/12/2017
Đêm Giáng Sinh phát hiện Ninh Ninh lén đan khăn choàng cho từng người trong nhà.
Thằng nhóc Nghiễm An vô tâm lại còn nói: “Màu này bánh bèo quá.”
Nhìn con bé cố làm ra vẻ không sao, lòng tôi nghẹn lại.
Cuối cùng, chỉ cần một con gấu bông màu hồng là con bé cười tươi ngay.
Con bé này, dễ dỗ thật.
Ngày 3/3/2019
Cô Thẩm bảo tôi lên gọi Ninh Ninh xuống ăn cơm.
Tôi không nghĩ nhiều, mở cửa bước vào.
Không ngờ lại thấy lưng trần của con bé.
Hình như đang thay đồ.
Ngôi sao đỏ trên lưng vô cùng nổi bật.
Dù tôi đã nói xin lỗi, con bé vẫn đỏ mặt cả tối không nói chuyện với tôi.
Con bé này, lớn từ khi nào vậy?
Lần sau vào phòng nhất định phải gõ cửa trước.
Ngày 25/6/2019
Hôm nay ba già có việc, nhờ tôi đi đón Ninh Ninh.
Không ngờ tan học con bé lại lén lút lỉnh vào một quán ăn nhỏ cũ kỹ.
Ăn đồ chỗ đó, liệu có đau bụng không đây?
Ngày 10/9/2020
Vừa nhập học chưa được bao lâu, con bé đã bị nam sinh lớp bên đẩy ngã, chấn thương ở chân.
Tôi lấy danh nghĩa người giám hộ nhà họ Tống yêu cầu thằng nhóc kia và phụ huynh phải xin lỗi nghiêm túc.
Nhưng lời xin lỗi đó không đủ để bù đắp nỗi đau mà con bé phải chịu.
Con bé run rẩy trong lòng tôi, tôi suýt phát điên.
Chỉ hận không thể đẩy thằng nhóc đó xuống cầu thang luôn.
Ngày 11/9/2020
Chỉ vì hôm qua bế con bé lên cầu thang.
Tối qua tôi lại mơ thấy…
Tống Nghiễm Tu, mày đúng là súc sinh.
Tôi đã xin điều chuyển công tác sang chi nhánh New York, sẽ đi sau Tết.
Ngày 15/2/2021
Đã đến M quốc hơn một tháng, cứ nghĩ ở xa sẽ dần quên đi những suy nghĩ tồi tệ kia.
Nhưng chỉ cần nghe chút tin tức về con bé là tôi lại không kìm được nhớ đến em.
Ngày 5/4/2023
Cô Thẩm gọi điện, nói muốn nhân dịp tiệc thành niên của Ninh Ninh tìm đối tượng kết hôn tương lai cho con bé.
Còn nói chuyện kết hôn rất quan trọng, nên bồi dưỡng từ sớm, tìm hiểu nhân phẩm đối phương cho kỹ.
Tôi ghen đến không nói nổi.
Tại sao người ở bên cạnh con bé sau này không thể là tôi?
Mà chúng tôi vốn dĩ đâu phải anh em ruột.
Ngày 30/6/2023
Như dự đoán, nhà họ Lâm đã nhận lại Ninh Ninh.
Nhưng Ninh Ninh mất tích rồi.
Tôi rất lo, lập tức đặt vé bay về nước.
Trang cuối cùng là đêm trước khi tôi rời sang Vân Thành.
Ngày 12/8/2023
Con bé đã ghét tôi rồi.
Chắc chắn con bé nghĩ tôi là kẻ biến thái.
Chúng tôi… không thể nữa rồi.
25.
Sau lưng vang lên tiếng khóa cửa xoay.
Tống Nghiễm Tu đứng ở huyền quan,
trên tay xách mấy túi đồ — có rau, đồ ăn vặt và đồ dùng sinh hoạt, rõ ràng là mới đi siêu thị Trung Quốc mua về.
Cổ họng tôi nghẹn lại:
“Tại sao trong nhà chỉ có một bộ đồ sinh hoạt?”
“Hai năm nay, chỗ này chưa từng có ai khác tới.”
Nói rồi, anh ấy lấy ra một đôi dép bông hình gấu màu hồng, đưa cho tôi.
“Lisa không phải bạn gái anh sao?”
“Cô ấy là trưởng phòng marketing, đã có chồng, bình thường ra ngoài xã giao để chặn mấy loại đào thối, nên mới nhờ cô ấy đóng giả bạn gái thôi.
Hai vợ chồng người ta đang hạnh phúc lắm.”
“Thật ra, nhìn em vì cô ấy mà tức giận, anh từng thấy một chút hả hê đê tiện.
Nhưng sau đó lại là vô vàn tự trách.”
“Còn mấy quyển nhật ký này…”
“Là toàn bộ chân tình của anh.”
Anh ấy ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt nóng rực:
“Không có toan tính, không có giả vờ,
chỉ là… Tống Nghiễm Tu yêu em suốt bao năm qua.”
“Vậy… em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
Tôi nhìn thấy bên dưới sổ nhật ký, còn có một tờ giấy chuyển nhượng cổ phần.
Người thụ hưởng cuối cùng của tất cả dự án bên M quốc là tôi.
Tôi bước tới gần anh, kiễng chân hôn lên người đàn ông luôn toan tính này.
Chúng tôi đều chưa đủ dũng cảm.
Nhưng may mắn thay, quãng đời còn lại đủ dài để chúng tôi học cách thành thật với nhau.
(Hoàn toàn văn)