
Không Nhìn Nhau Một Đời Có Lẽ Sẽ Tốt Hơn
Ngôn Tình
Tâm Lý
Hào Môn Thế Gia
Trả Thù
Hiện Đại
Ngược
HE
Cưới Trước Yêu Sau
Vả Mặt
Nữ Cường
Trọng Sinh
Tôi và Cố Dực đã kết hôn sáu mươi năm. Sau khi qua đời, cả hai chúng tôi cùng trọng sinh.
Nhưng lần này, ngay trong buổi cầu hôn, anh lại trao bó hoa cho bạn cùng phòng của tôi.
“Y Y, cho dù em có đồng ý hay không, anh chỉ biết rằng nếu hôm nay không tỏ tình với em, cả đời này anh sẽ hối hận.”
Bạn bè xung quanh đều sững sờ.
Không ai hiểu nổi vì sao buổi cầu hôn lại biến thành màn tỏ tình với một cô gái khác.
Tôi nhìn về phía Cố Dực, nhưng anh lại tránh ánh mắt tôi.
“Tịch Vân, yêu nhiều đến đâu nhìn mãi cũng sẽ chán. Kiếp này, anh muốn sống khác đi.”
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ quay người rời khỏi.
Sau đó, Cố Dực đến tìm tôi, ánh mắt tha thiết, chân thành cầu hôn.
“Kết hôn đi A Vận. Anh chơi đủ rồi. Mình trở lại cuộc sống đúng nghĩa, được không em?”
Tôi giơ tay lên, cho anh xem chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên tay mình.
“Xin lỗi anh, Cố tiên sinh. Anh quên rồi sao?
Liên hôn với nhà họ Cố vốn dĩ là nhiệm vụ của tôi — con gái nhà họ Ninh.”
“Không lấy được anh, tôi đành gả cho chú của anh, Cố Thừa Phong vậy.”
Bình luận