Chương 5 - Không Một Ai Nhớ Đến Lời Hứa Ngày Xưa

9

Ngày đầu tiên sau mùa mưa, lớp tôi tổ chức tiệc cảm ơn thầy cô.

Các giáo viên chính đều có mặt.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy tôi, thở dài một cái.

Cuối cùng chỉ đưa tay nhẹ vỗ lên vai tôi:

Qua cửa ải rồi sẽ qua hết thôi. Cô tin em.”

Tôi khẽ mỉm cười, đưa cho cô xem đơn đăng ký học Đại học Cảng Thành trên điện thoại.

Cô kinh ngạc tròn mắt.

Nhưng rất nhanh, cô đã bật cười.

Tôi lặng lẽ giơ ngón tay ra hiệu “suỵt”.

“Cũng phải cảm ơn cô đã chăm sóc em suốt ba năm qua.”

“Thầy cô chỉ dẫn đường, còn tu hành là ở bản thân.”

Cô nắm tay tôi, ánh mắt đầy tự hào:

“Em luôn là niềm tự hào của cô.”

Vừa nói dứt, Kỷ Vân cùng Tô Ý bước vào phòng tiệc.

Cả lớp đang rôm rả bỗng chốc im bặt.

Bạn thân ghé tai tôi thì thầm:

“Nghe nói Kỷ Vân bao trọn học phí luyện thi lại cho Tô Ý rồi đấy.”

Tôi khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Trong bữa tiệc, có vẻ Kỷ Vân đang giận dỗi, cố tình kéo Tô Ý ngồi cách tôi xa nhất.

Khi mọi người đứng dậy nâng ly cảm ơn thầy cô.

Giáo viên chủ nhiệm khẽ ho hai tiếng.

“Ba năm qua sự nỗ lực của các em, cô đều ghi nhận. Nhưng vẫn có vài lời cô muốn nói.

Những bạn thi tốt, cô chúc mừng các em đỗ vào ngôi trường mơ ước, mong rằng các em vẫn sẽ nỗ lực không ngừng, tiến tới tương lai xán lạn của riêng mình.

Những bạn chưa đạt kỳ vọng cũng đừng nản chí, đời người còn dài, còn nhiều cơ hội khác.

Cuối cùng, còn vài em quyết định học lại.”

Cô dừng lại, ánh mắt lướt qua Kỷ Vân và Tô Ý, rồi nghiêm túc nói tiếp:

“Đã chọn học lại, thì tuyệt đối không được gian dối, không được qua loa cho có.

Phải hiểu rằng mỗi cơ hội đều vô cùng quý giá.

Nếu không chuẩn bị chu đáo mà để vuột mất, tiếc nuối sẽ là điều duy nhất còn lại.”

Kỷ Vân cuối cùng cũng nhìn về phía tôi, nghiêm túc gật đầu:

“Thưa cô, ba đứa em đều ghi nhớ lời cô dặn.”

Cô giáo hé miệng như muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nâng ly uống cạn.

Chỉ có Tô Ý là cúi gằm mặt xuống.

Một lúc lâu sau, cô ta mới lúng túng đứng lên, cúi đầu với giáo viên chủ nhiệm.

“Thưa cô, em xin lỗi… nhưng em… em…”

Gương mặt trắng trẻo của cô ta đỏ lên rồi lại tái nhợt luân phiên.

Dù đã cố gắng cắn chặt môi dưới, nước mắt vẫn không kìm được mà lăn dài xuống má.

Cuối cùng, như thể sụp đổ hoàn toàn, cô ấy bất ngờ cầm ly rượu lên, nốc cạn một hơi rồi đẩy cửa bỏ chạy khỏi phòng.

Mọi người đều bị phản ứng của cô ấy làm cho sững sờ.

Kỷ Vân ngẩn ra vài giây, sau đó cũng lập tức đuổi theo.

Giáo viên có phần bối rối:

“Chuyện này…”

Cuối cùng, chính cô bạn thân – cũng là lớp trưởng – đứng lên cứu vãn tình hình:

“Cô nói đúng ạ. Chúng em cùng nâng ly cảm ơn cô giáo!”

Còn tôi, chỉ lặng lẽ nhìn cánh cửa phòng tiệc đang đung đưa, không nói một lời.

10

Khó khăn lắm mới kết thúc tiệc cảm ơn thầy cô và về đến nhà.

Không ngờ lại thấy Kỷ Vân đang đứng trước cổng biệt thự nhà tôi.

Anh cau mày, trông có vẻ đang tức giận.

Tôi vốn chẳng định quan tâm, lướt qua anh mở cửa vào nhà.

Nhưng anh lập tức theo sau.

Một tay kéo chặt cổ tay tôi, lực mạnh đến mức khiến tôi đau điếng.

“Kỷ Vân, anh phát điên gì vậy?!”

Trong mắt anh tràn đầy thất vọng và phẫn nộ.

“Giang Tầm, rốt cuộc em thù oán gì với Tô Ý đến mức phải làm thế?

Nếu em giận anh thì cứ nhắm vào anh đi, lôi kéo một cô gái vô tội đáng thương vào làm gì?

Em có biết hoàn cảnh của cô ấy khó khăn đến thế nào không? Em không có chút đồng cảm nào sao?!”

Tôi nghe mà chẳng hiểu gì.

“Tôi đã làm gì cô ta?”

Anh đưa điện thoại dí trước mặt tôi.

Trên màn hình là một bài viết từ tài khoản momo có địa chỉ IP địa phương.

Tiêu đề vô cùng chói mắt:

[Nữ sinh giỏi luôn thi thử 600+ suốt 3 năm, kết quả thật sự lại chỉ được 460]

Trong bài viết, mọi chi tiết đều khớp với hoàn cảnh của Tô Ý.

Phía dưới đã có hơn cả ngàn bình luận.

[Nếu không phải vì “chơi” hai môn thì thật sự không giải thích nổi kết quả này.]

[Tô sai mã đề? Tuy có chút vô lý, nhưng nếu thật thì cũng chẳng trách được ai.]

Nhưng bình luận được thích nhiều nhất lại là dòng đầu tiên:

[Một chút kiến thức nóng: hiện nay có rất nhiều nhóm mua bán đáp án thi thử, tất nhiên tôi chỉ đang nói sự thật, không có ý gì đâu nhé.]

Trớ trêu thay, bình luận này cũng là từ IP địa phương.

Tôi bỗng hiểu ra, không thể tin nổi:

“Ý anh là gì? Anh nghĩ bài viết này là do tôi đăng?!”

Kỷ Vân hít sâu một hơi.

“Dù không phải em thì cũng là đám bạn thân của em.

Lần trước tung tin đồn bôi nhọ cô ấy, lần này thì nói cô ấy gian lận thi.

Giang Tầm, em là người xuất chúng, em có thể tức giận, có thể giận dỗi, nhưng không thể dùng cách này để hủy hoại cuộc đời người khác! Em làm quá rồi!”

Anh ta giống như một “hiệp sĩ bảo vệ hoa”, từng câu từng chữ đều chỉ trích tôi là độc ác vô lý.

Tôi khẽ bật cười.

“Chuyện cô ta thi được 460 điểm, cả trường đều biết.

Gần 800 học sinh, ai anh cũng không nghi ngờ, chỉ nghi ngờ tôi?”

Kỷ Vân nghiến răng, quai hàm siết lại, không nói gì.

Nhưng tay vẫn cố chấp giữ chặt lấy tôi, không chịu buông.

Một lúc lâu sau, như thể mọi khí thế trong người anh đều xẹp xuống.

Trong mắt thoáng hiện một chút xót xa.

Anh khẽ nói:

“Em có biết… hôm nay cô ấy suýt nữa đã tự tử không?”

Đọc tiếp