Chương 61 - Không Làm Quả Hồng Mềm
Ba người không dám trái lệnh, đành phải bước lên xe ngựa. Lần đầu tiên cả bốn người cùng ngồi chung, họ đều tỏ ra gò bó, ngồi ngay ngắn, cố giữ khoảng cách với ta.
Ta vỗ vào chỗ bên cạnh mình, nói với Vệ Nhiễm: "A Nhiễm, ngươi lại đây, để bổn cung dựa vào nghỉ một lát."
Vệ Nhiễm có chút khựng lại, nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh. Ta thuận thế dựa vào vai y, rồi thản nhiên luồn tay vào trong áo của Vệ Nhiễm.
"Tay bổn cung lạnh quá, A Nhiễm, ngươi sưởi ấm cho bổn cung nhé."
Vệ Nhiễm hít một hơi lạnh, khuôn mặt lập tức đỏ lên, nhưng vì nước da của y ngăm đen, nên không ai nhận ra. Ta lại đưa chân đặt lên người Tạ Trừng: "A Trừng, ngươi xoa chân cho bổn cung đi!"
Tạ Trừng nhìn ta với ánh mắt khó tả. Từ trước đến nay, ta chưa bao giờ yêu cầu hắn ta làm những việc như thế này, nhưng có lẽ hắn ta vẫn còn lo ngại chuyện ta gây khó dễ cho Lý Huyền hôm qua, nên chỉ cúi đầu xoa chân với vẻ mặt nghiêm nghị.
Tần Viễn ngồi quỳ xa, ta không bắt hắn làm những việc tương tự, chỉ bảo hắn ta rót trà dâng nước. Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, ta vừa xoa bóp cơ ngực của Vệ Nhiễm, vừa quan sát kỹ biểu cảm của hai người còn lại.
"Điểm tâm sáng nay A Nguyệt làm cho bổn cung rất ngon, hắn còn nói muốn lên chùa cầu phúc cho bổn cung."
Nghe ta nói xong, sắc mặt ba người đều thay đổi. Tần Viễn xưa nay ít nói, run tay làm đổ nước trà ra ngoài, rồi vội vàng lau sạch. Sau đó, hắn ta cố giữ giọng bình thản hỏi: "Vậy điện hạ đã đồng ý chưa?"
Tạ Trừng vẫn im lặng, nhưng đôi tai dựng lên cho thấy hắn ta đang căng thẳng nghe ngóng. Rõ ràng bọn họ đã biết về chuyện Phong Ảnh Nguyệt và Sở Oánh tư hội rồi nhỉ.
Ta cười nói: "Bổn cung làm sao nỡ để hắn đi? Hắn thân thể yếu ớt như vậy, nếu bị gió thổi trúng rồi ốm thì sao? Các ngươi nghĩ bổn cung nên đồng ý sao?"
Hai người lập tức đồng thanh: "Không thể!"
Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt họ, lòng ta không khỏi ghen tị. Bất giác, ta dùng móng tay nhéo mạnh vào cơ ngực của Vệ Nhiễm. Vệ Nhiễm không kịp đề phòng, khẽ bật ra tiếng: "Ưm..."
Sắc mặt của Tần Viễn và Tạ Trừng lập tức đỏ bừng.
9
Từ phủ công chúa đến hoàng cung mất gần nửa canh giờ bổn cung cùng ba người họ ôn lại chuyện xưa.
"A Nhiễm, năm đó ngươi chỉ là con thứ trong hầu phủ, không được hầu gia thương yêu, mẹ kế lại ghét bỏ. Ngươi đã phải nỗ lực biết bao nhiêu mới thi đỗ chức ngự tiền thị vệ."
"Nhưng vì ngươi khù khờ, không biết ăn nói, không có ai giúp đỡ, ba năm rồi ngươi vẫn chỉ là thị vệ hạng ba."
Rồi khi Bắc Địch xâm lược, ngươi cầu xin bổn cung cho theo quân ra trận. Khi đó, bổn cung đã nghĩ, tên tiểu tử này tuy có hơi khờ, nhưng có gan dạ, sau này nhất định làm nên chuyện."
A Trừng, ngươi và ta cũng coi như thanh mai trúc mã. Lão Tạ Thái Phó cha ngươi còn là sư phụ của bổn cung đấy."
"Lần đầu gặp ngươi, ngươi chỉ là đứa trẻ mười tuổi, vậy mà thoắt cái đã cao lớn thế này rồi."
"Sư phụ đúng là hồ đồ khi đứng về phe Thất Vương tạo phản, nhưng nhờ bổn cung tách ông ấy ra khỏi vụ này, thanh danh trăm năm của Tạ gia các ngươi mới không bị hủy hoại."
"Còn A Viễn, ngươi lúc nào cũng ngoan ngoãn, làm việc cẩn trọng, chưa bao giờ khiến bổn cung phải phiền lòng. Trong ba người, các ngươi đều là những người mà bổn cung thương yêu nhất, bao nhiêu năm tình cảm, rốt cuộc vẫn khác biệt với người ngoài."
...
Nửa canh giờ ngắn ngủi, nhưng lại mang đến cảm giác như đã trải qua một đời.
Khi xuống xe, y phục của ta vẫn chỉnh tề, không hề xộc xệch.
Ngực Vệ Nhiễm bị ta nắn bóp đến mức sưng đỏ, mỗi lần cọ vào đều đau, làm y cố gắng giấu đi sắc mặt kỳ lạ.
Trên cổ Tạ Trừng in đầy dấu hôn, nổi bật trên chiếc cổ dài trông thật kiều diễm.
Khuy áo của Tần Viễn bị giật đứt, mũ và búi tóc của hắn ta bị lệch, khiến khuôn mặt nghiêm nghị của hắn ta càng toát lên vẻ cấm dục khó cưỡng.
Cả triều văn võ khi nhìn thấy bốn chúng ta cùng bước xuống từ một chiếc xe ngựa, trên mặt ai nấy đều lộ rõ sự kinh ngạc.
Mọi người thì thầm to nhỏ, bàn tán xôn xao.
"Trưởng Công chúa quả là nữ nhân vĩ đại!"
"Ba vị đại nhân thật có phúc, tiếc là bản quan dung mạo thô kệch, không lọt vào mắt xanh của điện hạ."
"Thật đúng là quá đỗi lố bịch! Đây là triều đình chứ không phải hậu cung của nàng ta. Đường đường là một Trưởng Công chúa nhiếp chính của một quốc gia mà lại... lại…"
"Các vị đại nhân, nhỏ giọng chút đi! Nếu điện hạ nghe thấy, có khi mất đầu đấy!"
Xin lỗi, bổn cung nghe thấy hết rồi.
Nhưng ta chẳng bận tâm. Yêu ai thì phải cho người đó danh phận!