Chương 4 - Không Gia Hạn Nữa Cảm Ơn Anh Đã Dạy Tôi Trưởng Thành

Sao tự nhiên lại không nhịn nổi nữa?

Tôi cũng không rõ.

Chỉ là bỗng dưng, cảm thấy mệt mỏi.

Lúc kết hôn với Trạch Mục, tôi biết anh ấy không yêu tôi.

Nhưng tôi nghĩ thời gian có thể thay đổi tất cả.

Dù ngoài miệng luôn nói chỉ vì ngoài chuyện không yêu tôi, anh là lựa chọn tốt nhất của tôi lúc đó.

Nhưng khi anh giúp tôi lo hậu sự cho bố mẹ nuôi, chạy ngược chạy xuôi cùng tôi…

Lúc nhìn anh, tôi từng nghĩ, chân thành sẽ làm lay chuyển lòng người.

Tôi từng tin, rồi chúng tôi sẽ quen với sự hiện diện của nhau.

Rồi sẽ yêu nhau.

Tôi không hiểu sao một người đàn ông có thể vừa tuyệt tình, lại vừa si tình đến vậy.

Tuyệt tình — là dành cho tôi.

Còn si tình — là dành cho Toàn Uyển.

Tất nhiên, suốt những năm tôi và Trạch Mục kết hôn, Toàn Uyển chưa từng liên lạc với anh ấy.

Chuyện “bạch nguyệt quang” chen chân vào sau khi nam nữ chính kết hôn, như trong tiểu thuyết, chưa bao giờ xảy ra ở cô ấy.

Nên tôi rất rõ ràng — tôi không phải nữ chính trong truyện ngược “truy vợ nơi địa ngục”.

Trạch Mục cũng không phải nam chính.

Anh ấy chỉ là, thực sự, đơn thuần là… không yêu tôi.

Cho dù tôi có hy sinh bao nhiêu trong cuộc hôn nhân này.

Cho dù tôi có chăm sóc anh ấy tỉ mỉ tới đâu.

Không yêu thì vẫn là không yêu.

Không rõ vì tâm lý gì, mà một thời gian dài tôi từng lặng lẽ theo dõi tài khoản mạng xã hội của Toàn Uyển.

Cô ấy rất ít cập nhật.

Một năm chỉ đăng hai, ba bài, toàn là ảnh liên quan đến nghiên cứu hoặc mấy dịp chúc mừng cùng gia đình.

Cô ấy trông rất ổn.

Trong ảnh luôn nở nụ cười tự tin, hào sảng.

Trên người là khí chất bình thản mà chỉ người có trí tuệ và mục tiêu rõ ràng mới có được.

Cô ấy trông thật sự rất hạnh phúc.

Mỗi lần cô ấy đăng bài, luôn xuất hiện lượt thả tim của Trạch Mục.

Giống như anh ấy — cũng đang chờ từng động thái nhỏ của Toàn Uyển — giống hệt tôi năm xưa từng đợi anh.

Có một lần sinh nhật Trạch Mục, tôi đã chuẩn bị một buổi tiệc bất ngờ rất công phu cho anh.

Sau khi ăn mừng xong, anh uống say, ngồi ngay trước mặt tôi gọi điện cho Toàn Uyển.

Tôi nghe thấy giọng nữ bên kia, rất bình tĩnh.

Cô ấy nghe hết lời tâm sự và nhung nhớ của anh, rồi chỉ nhẹ nhàng chúc một câu:

“Chúc mừng sinh nhật.”

Sau đó, dừng lại một nhịp rồi nói tiếp:

“Trạch Mục, đừng gọi cho tôi nữa.

Hãy học cách trân trọng người đang ở bên cạnh anh.”

Sau đó, Trạch Mục ôm điện thoại đã tắt, lảo đảo nằm vật xuống sofa.

Lúc đó tôi đứng cách anh ba bước, lặng lẽ nhìn cảnh ấy trong phòng khách.

Tôi cũng chẳng nhớ mình đang nghĩ gì nữa.

Tôi ghen tỵ với Toàn Uyển.

Cô ấy điềm tĩnh, có học thức, có mục tiêu rõ ràng.

Biết bản thân muốn gì.

Có lẽ nếu tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ thích cô ấy.

Nhưng đáng tiếc tôi là Lịch Tinh.

Tôi sinh ra đã bình thường.

Biến cố duy nhất trong đời tôi có thể gọi là “cao trào của nữ chính” chính là việc bị cha mẹ ruột vứt bỏ khi mới sinh ra.

May thay, tôi được một cặp vợ chồng khiếm thính tốt bụng nhận nuôi.

Tuy nghèo, nhưng họ rất yêu thương tôi.

Tôi không có mộng tưởng lớn lao gì.

Không mơ ước cả đời cống hiến cho một nghiên cứu vĩ đại vì nhân loại.

Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường.

Tìm một công việc ổn định, kiếm tiền thật nhiều để phụng dưỡng bố mẹ nuôi.

Rồi lấy một người chồng tốt, sinh con đẻ cái.

Sống một đời giản dị đến già.

Vậy… rốt cuộc là khi nào tôi cảm thấy không thể nhịn được nữa?

Muốn buông bỏ tất cả?

Chắc là chính vào cái đêm Trạch Mục gọi cho Toàn Uyển, hỏi cô ấy có định tiếp tục gia hạn hôn nhân với chồng hay không.

Tôi đứng nép trong góc tường, nhìn Trạch Mục buồn bã ngồi trên sofa.

Bất chợt, tôi nhớ đến một chuyện rất nhỏ đã từ rất lâu rồi.

Hình như là lúc đó tôi và Trạch Mục mới cưới chưa lâu.

Gia đình anh vừa mới mua cho anh căn nhà lớn này.

Trạch Mục rất bận, nên toàn bộ việc sửa sang và chuyển đồ vào nhà gần như một tay tôi lo hết.

Vì tôi thường xuyên phải làm thêm giờ, thật ra cũng đã có ý định đổi việc từ lâu.

Trong ngành cũng có không ít bên săn đầu người muốn kéo tôi về.

Vậy nên cuối cùng tôi dứt khoát nghỉ hẳn công việc cũ, định làm xong mấy chuyện trước mắt rồi mới tìm việc mới.

Tôi một mình tìm đội thi công, đấu trí đấu dũng với các tổ trưởng công trình.

Một mình đi khắp các trung tâm nội thất, chọn từng món đồ trong nhà.

So sánh đi so sánh lại, cùng nhà thiết kế chỉnh sửa từng chi tiết nhỏ.

Khi ấy không thấy mệt.

Chỉ nghĩ đơn giản: cuối cùng thì, tôi cũng có một nơi gọi là “nhà” của riêng mình.

Trời mới biết, từ bé đến lớn, tôi đã khát khao có một mái nhà của riêng mình đến nhường nào.

Từ khâu sửa sang đến lúc chính thức dọn vào ở, hầu như tôi làm tất cả một mình.

Hôm dọn nhà cuối cùng, Trạch Mục cũng có mặt.

Anh cẩn thận ôm mấy chiếc thùng carton vào phòng như báu vật.

Sau đó khi tôi đang sắp xếp đồ, lỡ tay làm vỡ một đôi ly sứ.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Trạch Mục nổi giận.

Thật ra lúc đó tôi cũng không may bị ngã từ trên ghế cao xuống, cánh tay trái vặn sang một góc kỳ lạ, chắc là gãy rồi.

Nhưng dưới ánh đèn pha lê lấp lánh, ánh mắt Trạch Mục nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ dưới sàn khiến tôi gần như quên luôn cả cơn đau.

Mắt anh đỏ au, gầm lên tức giận:

“Em bị làm sao thế hả?

Đây là đôi ly anh và Toàn Uyển tự tay làm ở Đào Khê Xuyên khi 16 tuổi!

Giờ bị em phá hỏng rồi!

Em bị điên à? Đụng vào đồ của anh làm gì!”

Khi đó tôi mặt mày tái mét, nằm bệt dưới đất, chỉ kịp phản xạ mà lí nhí nói xin lỗi.

Anh giận đến mức mắt đỏ bừng, nếu tôi không phải phụ nữ, có lẽ với cơn đau lòng và phẫn nộ đó, anh đã đấm tôi rồi.

Anh trừng mắt nhìn tôi rất lâu, sau đó mới cắn răng, cẩn thận thu dọn từng mảnh vụn của đôi ly.

Đợi anh rời khỏi, tôi vẫn nằm trên sàn nhà.

Lúc đó cơn đau do tay gãy mới truyền thẳng lên não, mồ hôi tôi tuôn như tắm, chân cũng bị đập bầm tím.

Tôi gắng gượng gọi xe đến bệnh viện.