Chương 2 - Không Cứu Nữa Anh Cứ Chết Đi

Chương 4:

Tôi chạy một mạch về nhà.

Mẹ tôi hẳn là đã nghe chuyện ở bờ sông, nên chống gậy đứng sẵn trước cửa, vẻ mặt đầy lo lắng.

Nhìn thấy dáng mẹ gầy gò, chống gậy đợi tôi trong giá rét, tim tôi như thắt lại, không kìm được mà nghẹn ngào gọi một tiếng:

“Mẹ…”

Mẹ tôi bị mù nên thính giác đặc biệt nhạy, vừa nghe đã nhận ra tôi đang khóc, liền lên tiếng an ủi:

“Đừng khóc, Đồng Đồng à. Con dẫn mẹ đến nhà họ Tô, mẹ sẽ nói chuyện với Dật Phàm thật đàng hoàng, nhất định sẽ giữ được hôn ước.”

“Không! Con không muốn gả cho Tô Dật Phàm nữa! Anh ta căn bản không hề thích con, lấy anh ta con cũng chẳng thể hạnh phúc.”

Tôi dìu mẹ vào phòng khách, để bà ngồi xuống ghế rồi mới lên tiếng.

Mẹ tôi khẽ thở dài.

“Nhưng nếu con không lấy Dật Phàm… thì phải đi về quê lao động rồi đấy.”

“Ai… nói cho cùng cũng là mẹ làm liên lụy đến con.”

Kiếp trước, tôi và Tô Dật Phàm là một cặp oan gia.

Mẹ tôi vì chuyện của chúng tôi mà lo lắng không biết bao nhiêu lần.

Ngay cả khi sắp lâm chung, bà vẫn nghẹn ngào nói:

“Đều do mẹ, là mẹ liên lụy đến con. Nếu không phải tại mẹ, con cũng chẳng phải gả cho Tô Dật Phàm.”

Bà nói vậy là vì nếu tôi không lấy Tô Dật Phàm, thì bắt buộc phải về quê làm nông.

Thật ra ban đầu tôi cũng không phải đối tượng bị đưa đi. Nhưng sau khi ba tôi mất, các bác và chú trong nhà đã cướp mất suất vào nhà máy vốn thuộc về tôi, khiến tôi bắt buộc phải xuống nông thôn.

Mẹ tôi vì thế luôn áy náy tự trách, cảm thấy mình không bảo vệ được con, trở thành gánh nặng, suốt đời day dứt không nguôi.

Mà Tô Dật Phàm là giáo viên, chỉ cần tôi gả cho anh ta thì có thể hưởng đặc quyền, không cần phải về quê lao động nữa.

Cũng chính vì lý do này mà anh ta luôn cho rằng tôi không phải vì yêu, mà vì tránh bị đưa đi mới cưới anh ta.

Tôi thì chẳng ngại chuyện xuống nông thôn. Nhưng mẹ tôi sức khỏe yếu, lại là người mù, nếu tôi rời đi, e rằng bà sẽ bị họ hàng bên nội chèn ép đến chết mất!

Nghĩ đến đây, lòng tôi bắt đầu rối ren.

Một bên là mẹ tôi, một người phụ nữ yếu ớt, mù lòa, đã khổ cả đời vì tôi.

Một bên là ký ức ba mươi năm khổ đau đầy máu và nước mắt trong kiếp trước, vẫn còn rõ ràng như vừa mới xảy ra hôm qua.

Tôi lo lắng, đứng ngồi không yên, không biết nên chọn lối nào.

Ngay lúc tôi còn đang hoang mang, ngoài cửa chợt vang lên tiếng ho nhẹ cùng tiếng rót nước.

Tôi vừa nhìn thấy người vừa đến, ánh mắt lập tức sáng lên.

Phải rồi!

Còn có anh ấy mà!

Chương 5:

Người đến là Ngụy Gia Huy, con trai của chiến hữu ba tôi.

Năm xưa, ba tôi từng cứu mạng ba anh trên chiến trường, sau này khi ba mẹ Ngụy mất, ba tôi cũng nhiều lần giúp đỡ Ngụy Gia Huy vượt qua khó khăn.

Khi ba tôi qua đời, Ngụy Gia Huy đã quỳ xuống trước linh cữu, dập đầu thật mạnh mấy cái, nói:

“Chú Tần, chú yên tâm ra đi. Cả đời này cháu sẽ chăm sóc cho em Vũ Đồng và bác gái.”

Khi đó tôi chỉ nghĩ anh nói cho có, ai ngờ anh thực sự đã làm đúng lời hứa.

Anh chăm lo cho tôi và mẹ, thậm chí cả đời không lấy vợ.

Kiếp trước, nếu không có người nghĩa huynh này – một công nhân kỹ thuật đặc biệt – luôn âm thầm chống lưng, e rằng tôi đã sớm bị Tô Dật Phàm, kẻ thành danh quyền thế, đá ra khỏi cửa rồi.

Hơn nữa, Ngụy Gia Huy là công nhân kỹ thuật đặc biệt – thuộc diện được giữ lại thành phố.

Nếu tôi gả cho anh, vẫn có thể vào nhà máy, không cần phải xuống nông thôn!

Nghĩ đến đây, tôi vội vàng chạy ra sân.

Nhưng Ngụy Gia Huy đã múc đầy nước vào lu rồi lặng lẽ rời đi.

Tôi không đuổi theo anh, mà xoay người rời khỏi nhà, đi thẳng đến tiệm thuốc.

Tôi kê mấy thang thuốc trị ho và cảm lạnh, vừa ra khỏi tiệm thì đụng ngay phải Tô Dật Phàm.

Thấy gói thuốc trong tay tôi, anh ta cười lạnh:

“Vừa nãy mạnh miệng đòi hủy hôn, giờ lại mua thuốc cho tôi là có ý gì?”

Rõ ràng anh ta tưởng tôi mua thuốc là để mang đến cho anh.

Tôi chẳng buồn để ý, cầm thuốc xoay người bỏ đi.

Nhưng Tô Dật Phàm bất ngờ vươn tay kéo tôi lại:

“Lát nữa đến nhà tôi muộn một chút. Bây giờ Hân Di đang ở đó, tôi không muốn cô lại đến kiếm chuyện với cô ấy.”

“Còn nữa, thuốc này tôi có thể nhận. Nhưng chỉ vì đó là việc cô nên làm. Nếu không phải cô không chịu cởi áo bông cho tôi, tôi đâu đến nỗi bị cảm lạnh!”

Tôi thực sự rất muốn mắng cho anh ta một trận ra trò.

Nhưng tôi hiểu quá rõ con người Tô Dật Phàm.

Càng nói, anh ta càng cho rằng tôi đang biện minh, là giở trò.

Vì vậy, tôi chỉ lườm anh một cái, rồi dứt khoát hất tay anh ra, quay người rời đi không ngoảnh lại.