Chương 6 - Không Còn Là Con Dâu Ngoan

Đọc từ đầu:

____________

Người đàn ông từng nói sẽ cưới cô ta cũng vì cô không còn việc nhà nước mà quay lưng bỏ đi.

Kiếp trước, chính nhờ công việc ổn định đó mà cô ta cưới được một anh công chức.

Cả đời sống an nhàn sung sướng, chưa từng phải khổ một ngày nào.

Chính vì có được công việc nhà nước đó, nên cô ta mới có thể ngồi trên cao, khinh khỉnh chê tôi chăm người già là “nhàn hạ”.

Lúc tôi bị đuổi ra khỏi nhà, cô ta còn đổ cho tôi tội lười biếng, không biết chăm sóc mẹ chồng.

Kiếp này, e là cô ta sẽ nếm đủ đắng cay thôi.

12

Lại thêm một mùa hè rực rỡ nữa, Hoan Hoan đã quen với cuộc sống ở ngôi trường mới.

Mùa mưa bão đến, ngày nào tan ca tôi cũng đến trường đón con.

Hôm đó mưa lớn bất ngờ, ào ào trút xuống, nhiều khu trũng trong huyện bị ngập nặng.

Trường học cũng phải cho nghỉ hai hôm, chờ hết mưa mới cho học sinh đi học lại.

Trời vừa tạnh, tôi mới nghe tin — ba chồng chết rồi.

Đêm hôm đó, mưa lớn tàn phá dữ dội, sấm chớp giật ngang trời, sét bổ từng đợt.

Lũ bùn tràn về rất nhanh, người trong làng người thì chạy thoát, người thì bị vùi lấp.

Mẹ chồng run rẩy, khoác áo chạy loạng choạng gom đồ để bỏ chạy.

Còn ba chồng thì bất lực nằm im trên giường, trơ mắt nhìn nước mưa ăn sâu vào tường nhà.

Ông ta nức nở van xin mẹ chồng:

“Bà ơi… cõng tôi ra ngoài đi… tôi không muốn chết đâu…”

Mẹ chồng nghe tiếng gọi thều thào của ông, bỏ hành lý xuống, cố gắng đỡ ông dậy.

Nhưng với sức bà ta, làm sao cõng nổi một ông già hơn 60 ký?

Tôi nhớ kiếp trước cũng có một trận lũ bùn như vậy, mưa lớn như thể trời thủng một lỗ.

Tôi làm lụng quanh năm nên rất khỏe, cõng ông cụ ra khỏi nhà chạy bạt mạng.

Mẹ chồng bế Hoan Hoan đi phía sau tôi, ngoài khóc thì chẳng làm được gì khác.

Vì bị mưa dầm, ba chồng phát sốt, tôi đặt ông lên chiếc xe đẩy, kéo một mạch đến huyện khám bệnh.

Một người lớn nằm trên xe, cộng cả xe ít cũng phải hai ba trăm ký.

Tôi một mình kéo xe đi trong mưa tầm tã hơn một tiếng đồng hồ mới đến được bệnh viện.

Ông ta giữ được mạng sống nhờ tôi — nhưng chưa từng một lần ghi nhớ ơn nghĩa đó.

Lần này, không có tôi, mẹ chồng không cách nào cõng nổi ông ra ngoài.

Bà ta chạy quanh trong mưa kêu cứu, nhưng xung quanh đã chẳng còn ai, ai nấy đều chạy thoát thân.

Bản năng sinh tồn buộc bà ta phải bỏ chồng lại, một mình thoát khỏi dòng lũ.

Bà chỉ có thể trơ mắt nhìn lũ bùn phá hủy căn nhà, nhấn chìm người chồng bất động của mình.

“Ông Phùng ơi… ông đừng trách tôi…”

“Tất cả là số ông cả đấy, tôi cũng hết cách rồi…”

Chồng chết, nhà sập, mẹ chồng chỉ còn cách lên thành phố tìm em trai chồng.

Nhưng đã lâu lắm rồi hắn chẳng liên lạc, bà chỉ nhớ mang máng hắn làm việc ở tòa nhà trung tâm.

Lúc tôi gặp bà, bà đã lang thang trên đường mấy ngày rồi.

Lưng còng, vừa đi vừa hỏi đường: “Cháu ơi, cho bác hỏi tòa trung tâm đi lối nào vậy?”

Trên người bà ta bốc mùi hôi của bùn và mồ hôi trộn lẫn, ai cũng lánh xa.

Chưa kịp nghe bà hỏi xong, người ta đã bịt mũi, phất tay bảo đi chỗ khác.

Chỉ có tôi là dừng lại.

Người phụ nữ trước mặt tôi, so với nửa năm trước, già hẳn đi cả chục tuổi.

Bà đi đôi giày vải đã thủng lỗ, mặc chiếc áo thun dính đầy bùn đất.

Khi thấy tôi, mắt bà sáng lên một giây, rồi nhanh chóng tối sầm lại.

“Bà muốn tìm Phùng Gia Lỗi đúng không? Tôi dẫn bà đi.”

“Cảm… cảm ơn con, Dư Mai…”

Mẹ chồng cúi đầu, không dám tin tôi lại chủ động giúp bà.

Lên xe taxi, bà vừa xin lỗi, vừa không ngớt lời khen ngợi.

“Mẹ từng làm nhiều điều có lỗi với con, Dư Mai…”

“Mẹ xin lỗi con thật lòng, vẫn là con có tấm lòng lương thiện, chỉ có con mới chịu giúp mẹ.”

Tôi lương thiện?

Bà nhầm to rồi. Tôi thù rất dai, có ân thì báo, có oán thì trả.

Tôi chỉ cười mà không nói gì. Chắc bà ta còn chưa biết — hôm nay là ngày gì.

Chiếc xe đang chạy về phía nhà hàng sang trọng bậc nhất trong huyện.

Em trai chồng hôm nay tổ chức lễ đính hôn với tiểu thư nhà giám đốc xưởng may.

Mẹ chồng háo hức nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn chưa biết chính mình sắp phá tan lễ đính hôn của con trai.