Chương 5 - Không Biết Thân Phận Thì Đừng Đeo Dây Chuyền Của Tôi
“Chị Dao Dao, đừng tự trách mình!” — Cố Tư Tư lập tức quay sang an ủi, “Người sai là cô ta!”
Cô ta chỉ thẳng mặt tôi, giọng đầy căm phẫn:
“Dựa vào mấy đồng tiền bẩn thỉu, cô nghĩ mình có quyền cướp đàn ông của người khác à? Cướp luôn cả tài nguyên của chị Dao Dao? Cô biết trên mạng người ta đang chửi cô thế nào không?”
Tôi vẫn không đáp lời.
Lúc này, Cố Hoài An mở miệng:
“Vãn Vãn.” — Giọng anh ta nghe mệt mỏi nhưng vẫn mang đầy kẻ cả và ra lệnh, “Xin lỗi đi, đây là cơ hội cuối của em.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.
Trên mặt anh không hề có chút áy náy nào, chỉ có sự lạnh lùng và mất kiên nhẫn.
“Em làm loạn đủ rồi.” Anh tiếp tục, “Bây giờ trên mạng toàn bàn tán chuyện này, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự nghiệp của anh. Em xin lỗi Dao Dao và Tư Tư, nhường lại hợp đồng đại diện, mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây.”
“Còn nếu không…” — Anh ta dừng một nhịp, “Em biết hậu quả rồi đấy.”
Đe dọa.
Một cú đe dọa trần trụi.
Tôi hít sâu, chuẩn bị đáp lời.
Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy mở.
Trợ lý Tiểu Ôn của tôi bước vào, theo sau là một hàng người.
Trưởng phòng pháp lý của L&W.
Giám đốc thương hiệu.
CEO của Tinh Hà Ảnh Nghiệp.
Và một vài đại diện từ các quỹ đầu tư lớn — những gương mặt mà tôi hiếm khi gặp, nhưng Cố Hoài An chắc chắn không lạ.
Họ xếp thành một hàng sau lưng tôi.
Không khí trong phòng lập tức căng như dây đàn.
Sắc mặt Cố Hoài An tái mét.
Tô Dao chết lặng, quên cả lau nước mắt.
Cố Tư Tư há hốc miệng như gặp ma.
Tôi chậm rãi đứng lên.
“Xin lỗi đã để mọi người đợi.” Tôi nói. “Chúng ta bắt đầu thôi.”
Giám đốc thương hiệu bước lên, đưa một tập tài liệu đến trước mặt Tô Dao:
“Cô Tô, đây là thư cảnh cáo pháp lý của chúng tôi, buộc cô ngừng ngay việc tung tin sai sự thật, tự xưng là đại diện của L&W, gây tổn hại đến hình ảnh thương hiệu.”
Giọng cô ấy rõ ràng, dứt khoát:
“Yêu cầu cô trong vòng 3 ngày phải công khai đính chính và bồi thường thiệt hại tương ứng.”
Tô Dao run tay cầm lấy văn bản.
“Cái… gì cơ?” — Giọng cô ta lí nhí.
“Ý là,” — giám đốc thương hiệu nói, “cô tuyên bố sợi dây chuyền được thiết kế riêng cho mình trên livestream là xuyên tạc. Điều đó cấu thành hành vi xâm phạm bản quyền và uy tín thương hiệu L&W.”
CEO của Tinh Hà Ảnh Nghiệp quay sang Cố Hoài An.
“Anh Cố, xét thấy vấn đề đạo đức cá nhân của anh đã gây ảnh hưởng tiêu cực đến dự án hợp tác, công ty chúng tôi chính thức chấm dứt hợp đồng với anh.”
Anh ta đặt một văn bản khác lên bàn.
“Tiền vi phạm hợp đồng và bồi thường tổn thất tổng cộng 80 triệu. Anh có 1 tháng để thanh toán đầy đủ.”
Cố Hoài An mặt trắng bệch.
“Lâm Vãn, em…” — Giọng anh ta run rẩy, “Em làm vậy là có ý gì?”
Tôi không trả lời.
Tôi tháo sợi dây chuyền trên cổ, bước đến tấm poster treo trên tường trong phòng.
Đó là poster quảng bá thương hiệu L&W — ảnh chụp ông tôi ngồi sau bàn làm việc, bên cạnh là tôi lúc 16 tuổi.
Năm đó, ông nói: “Con là người kế thừa tương lai của L&W, phải học cách đứng vững.”
Tôi giơ sợi dây chuyền lên, soi dưới ánh đèn.
Rồi quay lại, đối mặt với cả ba người họ.
“Xin giới thiệu lại một chút.”
“Tập đoàn L&W — là của nhà tôi.”
“Cô nói tôi đeo hàng giả?”
06
Hôm sau, cả mạng xã hội đảo chiều ngoạn mục.
“Đù má! Vợ của Cố Hoài An lại là thiên kim tiểu thư của tập đoàn L&W à?!”
“Cái gì mà thế thân hào môn chứ, người ta vốn dĩ đã là hào môn rồi!”
“Cố Hoài An đúng là cưới phải bà tổ mà còn không biết trân trọng?”
“80 triệu tiền phạt hợp đồng, ối trời ơi, lần này thì đúng là trắng tay thật rồi.”
Tôi lướt xem những bình luận này, tâm trạng chẳng biết nên vui hay buồn.
Điện thoại reo lên — là một số lạ.
“Alo, Tổng Lâm tôi là Triệu Hàng, quản lý của Cố Hoài An.”
Giọng anh ta run rẩy qua điện thoại:
“Có thể… có thể cho Cố Hoài An một cơ hội không? Bây giờ anh ấy… anh ấy thực sự biết mình sai rồi…”
“Biết sai rồi?”
Tôi dựa lưng vào ghế sofa, giọng thản nhiên:
“Anh ta biết mình sai cái gì?”
“Anh ấy… anh ấy nói không nên để cô phải chịu uất ức, không nên thiên vị Tô Dao, không nên…”
“Đủ rồi.”
Tôi lạnh lùng ngắt lời.
“Nói với Cố Hoài An, thỏa thuận của chúng tôi đến đây là kết thúc. Giấy ly hôn ngày mai sẽ được gửi đến tận tay.”
Tôi dứt khoát cúp máy rồi quay lại tiếp tục lướt tin tức trên mạng.
Lúc này, thư ký Tiểu Ôn đẩy cửa bước vào.
“Tổng Lâm có chuyện này… cô nên biết.”
Biểu cảm của cô ấy rất lạ — như đang cố nhịn cười.
“Chuyện gì?”
“Cố Hoài An… đang ở dưới lầu công ty.”
Tôi sững lại.
“Anh ta đến làm gì?”
“Anh ta nói muốn gặp cô. Bảo vệ không cho lên, nên… anh ta quỳ luôn dưới sảnh.”
Tôi đặt điện thoại xuống.
“Quỳ?”
“Vâng… mà còn…”
Tiểu Ôn cắn nhẹ môi, cố nhịn cười.
“Và video anh ta quỳ đã bị quay lại, giờ đang viral khắp mạng với tiêu đề: ‘Chàng rể hào môn quỳ gối cầu xin tha thứ’.”
Tôi bước đến cửa sổ kính sát đất, nhìn xuống dưới.
Tầng hai mươi, từ trên nhìn xuống chỉ thấy một vòng người đang vây kín khuôn viên trước tòa nhà.
Điện thoại lại reo — lần này là cuộc gọi video từ Cố Hoài An.
Tôi bắt máy.
Trên màn hình hiện lên khuôn mặt của Cố Hoài An. Anh ta đang quỳ trước cửa tòa nhà L&W, mặt vẫn còn vệt nước mắt.
“Vãn Vãn, anh xin em… cho anh một cơ hội.”
Giọng anh ta nghẹn ngào.
“Anh sai rồi… anh thực sự biết mình sai rồi…”
Đám đông vây quanh ngày càng đông, nhiều người còn giơ điện thoại lên quay.
“Cố Hoài An, anh đang làm cái trò gì vậy?”
“Anh đang chuộc lỗi.”
Anh ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe.
“Anh đã làm tổn thương em. Anh sẽ quỳ ở đây cho đến khi nào em tha thứ mới thôi.”
“Đứng dậy.”
“Không.”
Anh ta lắc đầu.
“Vãn Vãn, giờ anh chẳng còn gì nữa. Phim bị hủy, hợp đồng đại diện bị cắt, ngay cả căn nhà đang ở cũng là của em.”
“Nhưng anh không quan tâm đến những thứ đó. Thứ duy nhất anh quan tâm… là em.”
Tôi nhìn khuôn mặt anh ta trên màn hình, lòng tôi không hề gợn sóng.
“Cố Hoài An, thứ anh quan tâm… chưa bao giờ là tôi.”
“Không! Là em! Anh chỉ quan tâm đến em thôi!”
Giọng anh ta càng lúc càng lớn, đám đông xung quanh tụ lại ngày càng đông.
“Vậy thì anh nói xem, sinh nhật của tôi là khi nào?”
Đầu dây bên kia im lặng mấy giây.
“Anh… anh…”
“Tôi thích ăn gì nhất?”
Đọc tiếp