Chương 1 - Không Ai Có Thể Dùng Ảnh Tôi Thêm Một Lần Nào Nữa
Ngày khai giảng đầu tiên, tôi đăng cả ảnh gốc lẫn ảnh đã chỉnh sửa của mình lên mạng.
Chỉ vì kiếp trước, mấy cô bạn cùng phòng lấy cớ giúp tôi chỉnh ảnh để dụ tôi gửi ảnh đời thường cho bọn họ.
Sau đó, họ dùng ảnh của tôi, mỗi người đi lừa một cậu công tử nhà giàu qua mạng để moi tiền.
Một tháng sau, ba chàng trai giàu có cùng lúc tìm đến tôi, tố tôi lừa tình lừa tiền qua mạng, số tiền lên đến một triệu.
Tôi cố giải thích rằng có thể ai đó đã lấy ảnh trên trang cá nhân của tôi để lừa đảo, và tôi sẵn sàng phối hợp truy ra kẻ giả mạo.
Nhưng họ lại đưa ra những tấm ảnh gốc mà tôi chưa từng đăng lên bất cứ đâu.
Ba cô bạn cùng phòng cũng đứng ra buộc tội tôi, nói rằng đã nhìn không vừa mắt từ lâu vì tôi cứ khoe mẽ “thả thính” trong ký túc xá.
Tôi bị đưa lên mạng, trở thành mục tiêu bị công kích, bị gọi là “gái đào mỏ”. Mấy cậu nhà giàu tức giận thuê người đánh chết tôi.
Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày khai giảng đầu tiên.
“Tiểu Uyển, mau gửi ảnh buổi huấn luyện quân sự hôm nay đi, bọn tớ giúp cậu chọn tấm đẹp nhất.”
“Đúng rồi đó, nếu không muốn tự chỉnh thì gửi ảnh gốc, bọn tớ chỉnh cho.”
“Phải đó, điện thoại cậu chụp hơi mờ, bọn tớ chỉnh màu lại cho.”
Bạn cùng phòng là Lưu Mẫn lại gần, chỉ vào màn hình tôi, “Tấm này ánh sáng tốt ghê, nhưng hơi tối chút.”
Vương Mộng lập tức tiếp lời, “Chuẩn luôn! Da cậu vốn đã đẹp sẵn rồi, chỉnh nhẹ chút là xinh lắm. Gửi tụi tớ nha!”
Cô ấy còn đưa tay định lấy điện thoại tôi, tôi lập tức lùi lại một bước.
Trương Huyên đứng bên cười, “Ôi dào, đừng có keo kiệt vậy mà, tụi mình cùng phòng đấy, có ai đi trộm ảnh cậu đâu.”
Tôi nhìn chằm chằm ba người họ – kiếp trước họ cũng nói y hệt như vậy.
Nhưng ngay sau đó, họ đã gửi ảnh của tôi cho ba người đàn ông khác nhau, cuối cùng khiến tôi bị vu oan là lừa đảo.
Vì khoản nợ một triệu từ trên trời rơi xuống đó, tôi phải làm ba công việc mỗi ngày để kiếm sống.
Nhưng mấy cậu nhà giàu vẫn chưa hả giận, cho người chặn tôi giữa đường sau giờ làm và đánh chết tôi.
“Không cần đâu, để tớ tự chỉnh được rồi.” Tôi cúi đầu tiếp tục lướt ảnh.
Lưu Mẫn có vẻ hơi gắt, “Tiểu Uyển, sao cậu lại như vậy chứ? Bọn tớ chỉ muốn giúp thôi mà!”
Vương Mộng vội vàng hùa theo, “Đúng đó, huấn luyện quân sự mệt như vậy, tụi tớ giúp cậu chỉnh ảnh còn gì tốt hơn?”
Trương Huyên thậm chí kéo tay tôi, “Gửi lên nhóm đi, tụi tớ hứa không làm lộ đâu!”
Tôi nhìn nụ cười giả tạo của họ, nhớ lại kiếp trước cũng là ba người này giữ tôi lại như thế, sau đó lại đứng trước mặt cảnh sát tố cáo tôi “nuôi cá” (ý là bắt cá nhiều tay).
“Được thôi.”
Tôi mở WeChat, gửi ảnh gốc lên nhóm ký túc xá.
Cả ba lập tức tụ lại, tay lướt ảnh liên tục.
“Tấm này đẹp quá! Góc chụp quá đỉnh!”
“Da dẻ tươi tắn thật đấy, không cần chỉnh nhiều luôn!”
“Tớ gửi thử cho cậu xem hiệu ứng nè Tiểu Uyển!”
Bọn họ hào hứng như vừa nhặt được kho báu, còn tôi thì cúi đầu đăng ký nhanh một tài khoản mới trên app Hongshu.
Tôi tìm được tài khoản của cả ba người họ, chặn hết chỉ với một nút bấm.
“Tiểu Uyển, cậu xem tớ chỉnh tấm này thế nào?” – Vương Mộng đưa điện thoại ra, ảnh tôi bị chỉnh mịn da tới mức nhìn như búp bê nhựa.
“Tốt lắm.” Tôi cười xã giao, tay vẫn không ngừng thao tác trên điện thoại.
Lưu Mẫn bất ngờ ngẩng đầu lên, “Cậu làm gì mà cứ dán mắt vào điện thoại thế?”
“Trả lời tin nhắn thôi.” Tôi không ngẩng đầu, đăng cả ảnh gốc lẫn ảnh đã chỉnh lên mạng, kèm tiêu đề: [Nói không với ám ảnh ngoại hình].
Trương Huyên ghé lại gần, “Ai nhắn đấy? Bạn trai à?”
“Nói thật, cậu mà kiếm bạn trai thì phải để tụi tớ kiểm duyệt trước nha, kẻo lại chọn nhầm người.”
Tôi đoán là cô ta sợ tôi yêu ai đó rồi suốt ngày đăng ảnh đôi, không còn cơ hội lấy ảnh tôi đi “câu cá” nữa chứ gì.
Dù sao ở kiếp trước, ba người bọn họ cũng đã moi được của ba công tử nhà giàu tới tận một triệu nhờ ảnh của tôi.
“Không phải đâu, là người nhà ấy.”
Tôi cất điện thoại, nhìn ba người họ vẫn đang cắm cúi chỉnh ảnh, khóe môi không nhịn được mà khẽ nhếch lên.
“Ôi trời ơi! Học trưởng Trần add friend tớ rồi nè!”
“Anh ấy nói muốn tôi làm bạn gái anh ấy.”
Lưu Mẫn bỗng hét lên, mắt sáng rực như đèn pha.
Vương Mộng lập tức sáp lại gần, “Thật hay giả vậy? Anh ta là thiếu gia ngành tài chính đó nha!”
Trương Huyên cũng hào hứng chen vào, “Nhanh lên, chấp nhận kết bạn đi! Nói chuyện vài câu xem sao!”
“Trời ơi, học trưởng Trần đúng là hào phóng, vừa vào đã chuyển cho cậu 20 triệu kìa!”
Tôi nhìn ba người họ chen chúc nhau, tay gõ tin nhắn lia lịa mà cười lạnh trong lòng.
Kiếp trước, chính Lưu Mẫn là người đầu tiên dùng ảnh tôi để dụ dỗ Trần Hạo, anh ta chuyển tiền liên tục vì theo đuổi cô ấy.
“Các cậu nói chuyện đi, tôi đi rửa mặt chút.”
Tôi đứng dậy, trước khi bước ra khỏi phòng còn liếc lại một cái – cả ba đều không ngẩng đầu lên, đắm chìm trong lời ngon tiếng ngọt của “thiếu gia tài chính”.
Ngoài hành lang, tôi mở app Xiaohongshu. Bài đăng của tôi đã có lượt thích và bình luận.
Tôi chụp màn hình, lưu vào album.
Kiếp này, họ đừng mong giở trò với tôi lần nữa.