Chương 5 - Khối U Trong Não Và Những Bí Mật Đằng Sau
Tiếng nó nghẹn ngào.
Không chặn được xe, nó liền bế tôi chạy, mấy cây số đường, chỉ dựa vào hai chân nó thì sao có thể đến nơi?
Tôi rốt cuộc cũng không chịu nổi, khép mắt lại.
Cái nhìn cuối cùng, tôi thấy ánh đèn xe rọi thẳng vào mình, có người bước xuống.
Thân hình ục ịch, còn vương mùi lá rau từ chợ.
20
Tôi lại mơ thấy Bạch Hành.
Là mùa hè mà tôi vĩnh viễn không dám nhớ lại.
Sinh nhật đầu tiên trong đời tôi, Bạch Thố ngồi bên cạnh, mặt hằm hằm, vừa thổi vừa buộc bóng bay.
Mười chín quả bóng, mười chín kiểu hoa văn khác nhau.
Đó là tiền công sau một buổi trông cửa tiệm tạp hóa cho bà chủ quán.
Tôi chống nạnh chỉ huy Bạch Hành cõng tôi đi lau kính chỗ cao.
Bạch Thố cau có: “Ai lại tự mình chuẩn bị sinh nhật thế, chẳng phải đều là người khác tạo bất ngờ sao?”
Hừ, thằng nhóc thối, đáng bị chỉnh trị.
Tôi nắm tay Bạch Hành, đắc ý: “Gia đình biểu quyết, hai chọi một, thiểu số phục tùng đa số, tôi thích thế đấy!”
Bạch Thố không phục: “Chẳng phải chị ép anh tôi sao.”
Tôi quay lại hỏi: “Tôi ép anh à?”
Anh cúi đầu, cười: “Anh tự nguyện.”
Tôi đưa tay ra, anh đặt tay lên, hai chúng tôi nhìn nhau cười:
“Thiểu số phục tùng đa số.”
Bạch Thố tức đến ném bóng bay vào người chúng tôi.
Bánh sinh nhật là tôi tự làm, lấy mười đồng thịt kho làm đáy, phủ lên khoai tây và rau xanh rồi dùng cơm trắng xếp thành một vòng tròn.
Tôi nhắm mắt ước nguyện: hy vọng Bạch Hành bình an, sống lâu trăm tuổi; hy vọng Bạch Thố thi đỗ đại học, tương lai rộng mở.
Sau đó Bạch Hành hỏi sao tôi không ước cho mình. Tôi phẩy tay không để tâm:
“Những gì tôi muốn, tôi tự lấy được, cần gì phải ước.”
Nhưng tôi đã nói dối.
Gặp được họ đã là may mắn lớn nhất đời tôi.
Vốn dĩ tôi chẳng có số may, không dám đòi hỏi ông trời thêm gì nữa, chỉ mong nó đừng lấy lại những gì đã cho tôi.
Thế nhưng, vận may của tôi thật sự chẳng tốt chút nào.
21
Quà sinh nhật của tôi là mười chín quả bóng bay và một chiếc điện thoại hàng lạ mới toanh, chỉ ba trăm tệ. Tôi cầm lấy, trừng mắt hỏi Bạch Hành:
“Tiêu nhiều tiền thế, anh không muốn sống nữa à?”
Anh vẫn như mọi khi, ngoan ngoãn nhận sai:
“Nhưng… anh không bỏ được việc đối tốt với Tiểu Vũ, phải làm sao đây?”
Tôi ngẩn ra, lặp lại: “Phải làm sao?”
Anh bật cười, bắt chước giọng tôi: “Phải làm sao đây?”
Tôi xông lên véo mặt anh.
Anh liền cúi xuống để tôi véo.
Tôi: “…”
Chẳng có tí thành tựu nào cả!
Miệng thì nói vậy, nhưng đêm ấy tôi vẫn mở chiếc điện thoại ra.
Khi đó Weibo chưa quá nổi, nhiều người dùng nó ghi chép cuộc sống, như viết nhật ký.
Tôi lén lập một tài khoản.
22
25/4, trời nắng
Thằng ngốc to xác chẳng biết tiết kiệm gì cả! Ba trăm tệ nói tiêu là tiêu! Hoang phí, quả nhiên nhà này không có tôi thì không được.
Anh cũng có thể mua Nokia một trăm tệ mà, ba trăm tệ tôi thích, một trăm tệ tôi cũng thích.
Chỉ cần là anh tặng, cái gì tôi cũng thích.
30/4, nhiều mây
Hôm nay thằng ngốc lại bị chém, cải thảo bốn tệ mà hắn cũng mua được. May mà tôi kịp lúc, ép giá còn ba tệ rưỡi! Đến lúc dạy hắn cách mặc cả rồi, tuyệt chiêu gia truyền, bình thường tôi chẳng truyền cho ai đâu.
Ps: Thằng nhóc không chịu học hành thì làm sao? Dĩ nhiên là anh chị phối hợp, nam nữ song đả thôi!
3/5, trời nắng
Thằng ngốc này cãi nhau chẳng biết cãi, sao trên đời lại có người ngốc vậy chứ. Anh còn tự nói, không có tôi thì anh biết làm sao. Được rồi, tôi mềm lòng, chỉ cần anh chưa học được, tôi sẽ không rời đi.
Ngoài ra, hôm nay em trai tôi thi được hạng nhất toàn trường! Hoan hô!
8/5, Tiểu Vũ
Tôi chuẩn bị dành dụm tiền mở tiệm tạp hóa rồi. Từ nay bắt đầu tiết kiệm.
Thằng ngốc muốn đưa tiền cho tôi, tôi không nhận, tôi có thể tự dành.
Điểm số của em trai vẫn tốt như trước.
15/5, Tiểu Vũ
Đã dành được một trăm! Cố lên!
20/5, trời nắng
Một trăm năm mươi rồi!
22/5, trời nắng
Một trăm sáu mươi.
Này thằng ngốc, có thể đừng bao giờ học được cách cãi nhau không?
28/5, nhiều mây
Hai trăm.
Anh nói với tôi: sinh nhật vui vẻ.
“Tống Tiểu Vũ, em phải mãi mãi vui vẻ.”
Đồ ngốc, lời chúc sinh nhật nói trễ thì mất linh nghiệm đấy, biết không?
1/6, nhiều mây
Em trai đã lên lớp 10, nhưng chúng tôi vẫn tổ chức Tết thiếu nhi cho nó. Ai bảo nó trẻ con mãi không lớn cơ chứ. Nó bao giờ mới trưởng thành đây?
5/6, mưa lớn
Thằng ngốc không gọi là thằng ngốc.
Anh tên là Bạch Hành.
Người tôi yêu.
23
Ngày 5 tháng 6, trời âm u, nhìn là biết sắp mưa lớn.
Tôi cùng Bạch Thố chuẩn bị đi đón Bạch Hành.
Anh ấy vốn quá mềm lòng, hay cho người khác mượn ô rồi quên lấy lại.
Sau này tôi mới biết, người được mượn ô, mùa hè ngay cả chỗ ngủ cũng chẳng có lấy cái che, vậy nên anh mới cố ý cho đi chứ không phải quên.
Anh chẳng phải đãng trí, anh chỉ là làm điều đúng đắn.