Chương 2 - Khối U Trong Não Và Những Bí Mật Đằng Sau
5
Tôi ngồi trước chiếc bàn ăn chật chội, cơm trên bàn còn bốc khói.
Gắp một miếng sườn, tôi ăn ngấu nghiến, vừa nhai vừa lẩm bẩm với cái ghế trống trước mặt:
“Em cậu thật khó hầu hạ.”
Tôi lại nhớ đến Bạch Hành, nghĩ nếu anh ấy còn, nhất định sẽ không từ chối miếng sườn tôi gắp, còn khen tôi nấu ngon nhất.
Đáng tiếc anh chẳng có phúc ấy.
Thật là, chet sớm làm gì chứ? Vội đi đầu thai sao?
Ôi, mà tôi cũng sắp chet rồi…
6
Mẹ tôi nói không sai, con chuột đẻ ra con thì biết đào hang.
Nhưng cũng không hẳn đúng.
Vì con gái chuột… cũng biết.
Năm tôi hai tuổi, vào đúng mùa đông, bà bị đánh ngất suýt nữa chết cóng. Sau lần đó bà mới thật sự tỉnh ngộ, vỗ đùi một cái rồi nhốt tôi trong phòng, nhân lúc người đàn ông kia say rượu liền lén lấy trộm năm trăm tệ, biến mất không để lại bóng dáng.
Bốn tuổi, tôi đã biết tự tìm cái gì đó bỏ bụng.
Năm tuổi, tôi bắt đầu nấu ăn. Nước lã nấu mì, loại mì kiềm rẻ rúng của làng, ba tệ một bó to, ăn được cả một thời gian dài.
Sau năm tuổi, trên người tôi ngày càng nhiều vết bầm tím.
Hết nghĩa vụ giáo dục, không cần học nữa. Tiền tôi đi làm chẳng đủ cho hắn uống rượu, đánh bạc, thế là hắn ép tôi học cách trộm tiền.
Quả không hổ là con gái chuột, thiên phú trong việc này không tệ, hiếm khi thất thủ. Vì nếu lỡ thất thủ, tôi sẽ bị đánh tơi tả, may mắn thì bị báo cảnh sát, vào đồn ngồi vài ngày, vừa khỏi bị đánh vừa có cơm ăn.
Chú cảnh sát nhìn thấy lại đau đầu khuyên nhủ tôi đi đường ngay chính. Tôi cười đáp:
“Chú à, cháu đã trưởng thành rồi.”
Vậy thì mấy ngày là mấy ngày thôi.
Chú bị tôi chọc tức đến nỗi nghẹn họng chẳng nói được lời nào.
Bọn họ đều biết hoàn cảnh của tôi, bà con chòm xóm từ nhỏ đến lớn không ít lần giúp đỡ. Nhưng cuối cùng họ cũng chỉ là người ngoài, không thể lúc nào cũng che chở tôi được.
Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện rời đi, nhưng tiền trên người chẳng đủ để mua nổi một tấm vé xe.
Huống hồ, tôi có đi rồi thì sẽ đi đâu?
Bạch Hành chính là lần thất thủ cuối cùng của tôi.
Cậu thiếu niên cao một mét tám, áo quần giặt đến bạc màu, làm việc khuân vác xi măng ở công trường, cả người rám đỏ vì nắng, vậy mà vẫn luôn nở nụ cười với bất kỳ ai.
Trong mắt tôi, đúng là một thằng ngốc to xác, loại người này trộm dễ lắm.
Kẻ trộm cũng có đạo, tôi chỉ lấy một tờ.
Nhưng còn chưa kịp nhét ra thì một bàn tay rắn chắc đã nắm lấy, đôi mắt đen trắng phân minh nhìn thẳng tôi.
Tôi gần như đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để bị đánh.
Thế mà cậu ta chỉ nhìn những vết bầm trên tay tôi, rồi nhìn thân hình gầy đến chỉ còn da bọc xương, một hồi lâu… sau đó cười toe:
“Em cũng muốn theo anh về nhà à? Hay quá, anh đang thiếu một đứa em gái.”
Ngay bên cạnh, một cậu bé lập tức cảnh giác nhìn tôi.
Hừ, lúc ấy Bạch Thố đã phiền phức như thế rồi.
7
Tôi không biết mình nghĩ gì, chỉ biết rằng người khác đối với tôi chẳng có ý đồ gì.
Dù bọn buôn người cũng chán ghét tôi gầy trơ xương, nếu không thì giờ tôi đã bị đem đi bán trả nợ cờ bạc rồi.
Tôi chỉ nhớ hôm ấy, ở cái bàn ăn chật hẹp, tôi đã được ăn bữa cơm no và ngon nhất đời.
Tôi có một người anh, và thêm một người em trai.
Còn có một mái nhà.
Họ cũng không có cha mẹ, cũng cô độc chẳng nơi nương tựa.
8
Từ đó tôi chưa từng rời khỏi căn nhà ấy.
Tôi học được cách nấu ăn, học được cách túm lấy Bạch Thố bắt cậu ta học hành tử tế, cũng học được cách ngồi đợi gia đình trở về.
Rõ ràng chẳng có máu mủ gì, nhưng trong không gian nhỏ bé ấy, chúng tôi lại tạo thành một mái nhà kỳ lạ.
Bạch Hành hiền lành nhất. Mỗi lần như thế, tôi sẽ xắn tay áo gây gổ ầm ĩ với người đối diện.
Cãi nhau xong mới nhận ra anh chỉ cúi đầu, ôn hòa mỉm cười nhìn tôi.
“Nhìn cái gì nhìn, chẳng biết giúp tôi một tay à!”
Tôi hùng hồn quát.
Anh chỉ xoa đầu tôi, kiên nhẫn cõng tôi về nhà.
Hừ, cứ tưởng vậy là dỗ được tôi chắc?
9
Chúng tôi phân công rất rõ ràng:
Bạch Thố lo học hành,
Bạch Hành đi làm,
còn tôi thì làm mấy việc vặt, tích góp tiền, mơ một ngày mở được tiệm tạp hóa nhỏ.
Cuộc sống rách nát, chúng tôi vá víu từng chút một.
10
Bạch Hành thường bảo mình chẳng khác gì kẻ nhặt ve chai.
Bàn là nhặt được, ghế cũng nhặt được…
Tôi nắm lấy tay anh, chỉ vào mình:
“Vợ cũng là nhặt về đấy.”
Anh chỉ cười, không nói.
11
Ngày thứ ba sau khi bị chẩn đoán u não, tôi bắt đầu mơ.
Trong mơ toàn là khuôn mặt Bạch Hành, cùng những chuyện đã qua.
Tôi nghĩ, chắc anh muốn đến đón tôi rồi.
Không biết dưới đất có lạnh không.
Bạch Thố mấy ngày nay cũng ở nhà bạn học, không về nữa.
Có lẽ thật sự ghét tôi đến tận xương tủy rồi.
Tôi bắt đầu chảy máu mũi, đầu choáng váng, đau nhức, thậm chí nôn ói.
Nhưng tôi lại chẳng ngờ sẽ gặp Bạch Thố ở bệnh viện.
Cậu ta nhìn thấy tôi cũng sững sờ, bên cạnh còn đỡ một cô gái mặt mày tái nhợt. Tôi ngẩng đầu nhìn kỹ—
Khoa sản, không sai.
Tôi: “…”