Chương 1 - Khởi Đầu Của Ngược Tâm

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Vào ngày đại hôn của ta và Tạ Thanh Yến, một nữ tử y phục xộc xệch, ôm trong lòng một đứa trẻ, lảo đảo xông vào, tiếng khóc ai oán thê lương.

Ta chau mày, đang định phất tay sai người đưa nàng ta đi, thì trước mắt bỗng hiện lên mấy dòng chữ kỳ lạ:

【Vãi chưởng! Tình tiết bắt đầu rồi! Chính chỗ này nữ phụ đuổi nữ chính, khiến nam chính không cứu được con mình, đứa trẻ chết trong lòng nữ chính! Đây chính là khởi đầu của 1800 chương ngược tâm!】

【Nữ phụ này cũng không có kết cục tốt! Vì muốn gả cho nam chính mà hại chết con người ta, kết quả nam chính căn bản không yêu cô ta! Động phòng còn để mã phu thay, bắt cô ta sinh ba đứa con rồi từng đứa một bị ném chết trước mặt cô ta, kết truyện siêu hả hê!】

【Nữ phụ còn dám cười nhạo nữ chính không có gia thế? Sau này cả nhà cô ta bị giáng tội lưu đày, từng người chết rất thảm, đúng là báo ứng!】

Tim ta chấn động, bất giác ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Thanh Yến.

Hắn vẫn đứng sững tại chỗ, ánh mắt dao động giữa nữ tử kia và đứa trẻ, môi khẽ mấp máy, nhưng rốt cuộc không thốt ra lời nào.

Ta nhìn hắn trong chốc lát, rồi bỗng bật cười.

Mối hôn sự này, không thành cũng được.

1.

“Tạ lang ——! Cầu xin chàng, hãy cứu lấy đứa con của chúng ta đi!”

Nữ tử kia lao vào hỷ đường, trong lòng ôm chặt một đứa trẻ quấn tã, tiếng khóc đứt ruột gan:

“Nó sốt đến nóng bỏng cả người rồi… hơi thở cũng sắp không còn! Xin chàng, vì đứa bé là cốt nhục của chàng, hãy cứu lấy nó! Đây là con trai của chàng mà, Tạ lang!”

Ta còn chưa kịp phản ứng, tay đang nắm dải lụa đỏ bỗng siết chặt, Tạ Thanh Yến đã buông tay ra, vô thức lao về phía nữ tử ấy, giọng gấp gáp: “Để ta xem! Đứa trẻ sao rồi?”

Nữ tử kia nức nở không thành tiếng, ôm đứa trẻ càng chặt vào lòng, lắp bắp không rõ:

“Nó sốt nặng lắm… ta thật sự không biết phải làm sao… chỉ có chàng mới cứu được nó…”

Ta chau mày thật chặt.

Đứa trẻ đã bệnh nặng, vì sao không tìm thầy thuốc, lại chạy đến hỷ đường làm loạn?

Đang suy nghĩ, những dòng chữ kỳ lạ trước mắt lại hiện ra, còn rối loạn hơn ban nãy:

【??? Tình tiết sao lại thay đổi rồi? Nữ phụ không phải sẽ lập tức đuổi người sao?】

【+1, đâu rồi nữ phụ độc ác nói là sẽ xuất hiện cơ mà? Diễn biến này sai quá!】

【Chắc là bị sửa rồi, giờ không còn thịnh hành kiểu nữ phụ toàn ác nữa, phải thêm chiều sâu nội tâm?】

【Nhưng dù có sửa thế nào thì đứa bé vẫn sốt thật mà! Cứu người với! Mình chịu không nổi cảnh này!】

Ta nhắm mắt lại, cố đè nén cơn sóng lớn đang cuộn trào trong lòng.

Bất kể những dòng chữ này là thật hay giả, hôm nay nếu để Tạ Thanh Yến vứt bỏ khách khứa đầy hỷ đường, vứt bỏ ta để quay đầu rời đi,

thì ta và cả gia tộc của ta sẽ hoàn toàn mất mặt, vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên được nữa.

Nghĩ đến đây, ta bất ngờ giơ tay vén khăn voan.

Lụa đỏ rơi xuống đất, tiếng hít khí lạnh vang lên khắp sảnh đường.

Ta hoàn toàn không để tâm, chỉ nhìn thẳng vào Tạ Thanh Yến, hỏi: “Nàng ta là ai? Đứa trẻ trong lòng nàng ta là chuyện gì?”

Trong sảnh vang lên tiếng xì xào bàn tán.

Tạ Thanh Yến sắc mặt cứng đờ, ánh mắt lảng tránh, cuối cùng khó khăn mở miệng: “Nàng ấy tên Giang Hoàn Hoàn, là người quen cũ của ta. Đứa trẻ này… cũng quả thực là cốt nhục của ta.”

Nói xong, hắn vội nhìn ta: Lâm Hy, việc này sau này ta nhất định sẽ giải thích rõ ràng với nàng. Nhưng hiện giờ đứa bé đang nguy kịch, ta không thể khoanh tay đứng nhìn!”

Vừa nói, hắn thực sự định đỡ lấy nữ tử kia rồi xoay người rời đi.

“Đứng lại.”

Ta bước lên một bước, chặn trước mặt hắn, giọng lạnh hẳn đi: “Tạ Thanh Yến, hôm nay chúng ta thành hôn, là phụng theo thánh chỉ. Nếu giờ chàng bước ra khỏi hỷ đường này, tức là công khai kháng chỉ, khi quân phạm thượng! Hậu quả này, nhà họ Tạ của chàng gánh nổi sao?”

Bước chân của Tạ Thanh Yến lập tức như bị đóng đinh tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.

Những dòng chữ trước mắt lại nhảy múa điên cuồng:

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)