Chương 10 - Khoảng Nợ Chờ Thanh Toán

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đây là căn nhà của riêng tôi.

Tiền đặt cọc là khoản tôi nhận được sau khi ly hôn.

Một căn hộ 60 mét vuông, không lớn, nhưng đủ để sống.

Một mình, một con mèo, vừa vặn.

Điện thoại vang lên.

Là Tiểu Chu.

“Vãn Vãn, chiều nay rảnh không? Ra ngoài uống cà phê nhé?”

“Được chứ.”

“À mà, chuyện thăng chức của cậu sao rồi?”

“Tuần sau công ty sẽ thông báo.”

“Tuyệt vời! Lên làm trưởng phòng tài chính cơ đấy! Lương bao nhiêu?”

“Hai mươi lăm ngàn.”

“Trời ơi! Vãn Vãn giỏi quá rồi!”

Tôi mỉm cười.

“Vậy chiều gặp nhé.”

“Ừ, hẹn gặp!”

Tôi cúp máy, tựa người lên sofa, nhìn lên trần nhà.

Đã một năm trôi qua.

Trong một năm này, tôi đổi việc, được thăng chức, mua được nhà.

Cuộc sống tốt hơn trước rất nhiều.

Còn bọn họ thì sao…

Tiểu Chu nói, sau khi ly hôn, Trần Hạo đi xem mắt và bị lừa mất hơn trăm ngàn.

Mẹ chồng muốn anh ta cưới Tiểu Lôi, nhưng khi cô ta biết anh ta đang gánh một đống nợ, cô ta bỏ chạy.

Còn mẹ tôi thì sao?

Em trai vẫn chưa có việc, bà một mình gồng gánh cả nhà, tóc bạc trắng.

Còn em trai thì nghe nói có bạn gái mới, nhưng nhà gái đòi sính lễ mười tám vạn, làm mẹ tôi rầu rĩ không yên.

Khi nghe những chuyện đó, tôi không hả hê, cũng chẳng mềm lòng.

Họ sống ra sao, đã không còn liên quan đến tôi nữa.

Tôi chỉ cần sống tốt phần đời của mình.

Ngoài cửa sổ, nắng vẫn chan hòa.

Tôi đứng dậy, bước ra ban công.

Dòng xe tấp nập bên dưới uốn lượn qua những con phố.

Từ xa vọng lại âm thanh của công trình xây dựng, tiếng rao hàng của tiểu thương, tiếng trẻ con cười đùa.

Đó là cuộc sống.

Cuộc sống của tôi.

Điện thoại lại đổ chuông.

Tôi nhìn màn hình – một số lạ.

Không, không phải số lạ.

Là số mới của mẹ tôi.

Bà đổi số, nhưng tôi vẫn nhận ra vùng mã đó.

Tôi không bắt máy.

Một lát sau, có tin nhắn WeChat.

“Mẹ sai rồi. Con gái, mình có thể gặp nhau một lần không?”

Tôi nhìn dòng tin đó rất lâu.

Rồi tôi đặt điện thoại xuống, không trả lời.

Có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ tha thứ cho bà.

Nhưng không phải hôm nay.

Hôm nay, tôi chỉ muốn tắm nắng một chút.

Chậu trầu bà tôi đã chăm sóc suốt ba tháng trên ban công, đang phát triển rất tốt.

Tôi tưới ít nước cho nó.

Rồi quay sang phía mặt trời, mỉm cười.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)