Chương 4 - Khoảng Cách Không Thể Bước Qua
6.
Năm thứ năm ở Bona, tôi cuối cùng cũng ngồi lên được ghế trưởng phòng.
Và cũng mua được căn nhà đầu tiên của đời mình.
150 mét vuông – không lớn cũng chẳng nhỏ – nhưng với tôi, đó là cột mốc đầy ý nghĩa.
Cùng năm đó, Trần Dung và Đường Hạc cưới nhau vì… “bác sĩ nói phải cưới”.
Còn tôi, suốt những năm qua vẫn một mình chạy đua trên con đường sự nghiệp.
Tôi cũng từng thử hẹn hò lại, cũng từng gặp vài người đàn ông tốt, nhưng luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó.
Trần Dung ném cái gối vào tôi: “Chị hai à, 30 tuổi rồi, còn kén như hồi 25 thì ai mà chịu cho nổi…”
Tôi bóc quýt cho cô ấy, cẩn thận gỡ từng sợi gân – chỉ dành cho mấy bà bầu mới có đãi ngộ này: “Không phải kén, chỉ là cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó…”
“Cậu nói rõ đi, thiếu cái gì?” Trần Dung bắt đầu nghiêm túc. “Như cái anh tổng giám đốc họ Diệp kia, cao ráo đẹp trai, giàu có đầy mình, ngay từ lần đầu gặp đã thích cậu rồi. Cậu còn chê cái gì?”
Tôi đáp: “Anh ta cao 1m90, tớ có 1m62, chênh lệch chiều cao quá…”
Trần Dung cố nhịn lửa giận, tiếp tục: “Thế bạn nối khố của Đường Hạc thì sao? Gia đình học thức, điều kiện tốt, cao 1m88, cao bằng người mà cậu cứ không quên nổi. Thế thì có gì không ổn?”
Tôi vẫn thong thả bóc quýt: “Người ta học vấn cao, tớ thì quê mùa quá, không xứng…”
Trần Dung lập tức véo tay tôi một cái, đau đến mức tôi hét lên: “Á á á! Bà bầu không được đánh người đâu nha, đánh người ảnh hưởng trí tuệ của bé đấy…”
Trần Dung vừa buồn cười vừa tức: “Lý sự cùn!”
Tôi đưa cô ấy múi quýt đã bóc sẵn. Cô ấy thở dài: “Hay cậu nói thẳng luôn đi, mấy người kia không phải là Bạch Tu Trác, thế thôi.”
Tôi cười, đáp: “Cũng không đến mức ấy…”
Trần Dung nói: “Rất xứng đáng.”
Đường Hạc hưởng ứng theo vợ: “Quá xứng đáng luôn.”
Tôi cạn lời.
Điện thoại reo, tôi cầm lên xem — là “Lão tử thiên hạ đệ nhất” gửi tới một tin nhắn: “Tám giờ tối nay, Kim Thành Sơn Trang, không đến thì tôi truy nã cô.”
Trần Dung ghé mắt nhìn, bĩu môi: “Cái tên ngớ ngẩn nào lại tự đặt nick name như vậy?”
Tôi đáp: “Giang Bất Phàm.”
Trần Dung lập tức đổi giọng: “Vậy thì tên này đúng là bá đạo ngút trời rồi!”
Tôi liếc cô ấy một cái đầy phức tạp.
Tôi nhanh chóng nhắn lại một tin: “Từ chối.”
Trần Dung tiếc rẻ: “Trời ơi, người ta phải vắt óc tìm mọi cách để được mời tới tiệc của thiếu gia Giang, còn cậu thì phũ thẳng thừng luôn à?”
Tôi nói: “Ai biết được có phải anh ta định chơi khăm tớ không? Lần trước để anh ta chịu hợp tác phỏng vấn, tớ cũng đã dằn mặt khá nhiều rồi.”
Trần Dung đùa: “Xã hội có chị Kiều, ra tay là gọn ghẽ.”
Đường Hạc cũng phụ họa: “Xã hội có chị Kiều, ra tay là gọn ghẽ.”
Tôi chẳng buồn chấp vợ chồng nhà họ.
May mà Giang Bất Phàm cũng biết điều, hiểu rõ tôi sẽ không tới, nên không làm phiền thêm.
Nhưng… bốn mươi phút sau, anh ta gọi điện đến.
Tôi nghe máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc: “Thay bộ đồ đẹp nhất đời cô rồi xuống lầu đi, xe của lão tử đang chờ dưới nhà.”
Tôi đi tới bên cửa sổ sát đất — quả nhiên, chiếc Apollo EVO màu cam chói chang của anh ta đang đậu chình ình bên dưới.
Trần Dung ôm bụng bầu bước tới, không quên buông một câu: “Đúng là đàn ông gan lì thật sự.”
Và… tôi vẫn đi.
Không còn cách nào khác. Ở thành phố Y này, dù muốn dù không, tôi cũng phải nể mặt thiếu gia Giang vài phần.
Tôi mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Giang Bất Phàm vừa nổ máy vừa làu bàu: “Để tôi – Giang Bất Phàm – đích thân đến đón, cả thành phố này ngoài mẹ tôi ra, cũng chỉ có cô đấy… Chị dâu cũ, cô nói xem đúng không?”
Tiếng gầm đặc trưng của siêu xe vang lên inh ỏi, Giang Bất Phàm huýt sáo một cái, rồi chiếc xe lao vút đi như mũi tên xé màn đêm…
7.
Xuống xe, mặt tôi trắng bệch như tờ giấy, phải ôm lấy thùng rác nôn khan liên tục.
Giang Bất Phàm nhìn tôi rất hài lòng: “Ồ, chị dâu cũ trông có vẻ không ổn nhỉ…”
Tôi cố gắng nuốt nghẹn lại cơn khó chịu trong dạ dày, nghiến răng hỏi: “Rốt cuộc anh định làm cái gì?”
“Chút nữa cô sẽ biết thôi…” Anh ta đưa tôi vài tờ khăn giấy, còn bảo người mang trà súc miệng đến, rồi nhàn nhã nói: “Cứ chờ mà xem.”
Tôi theo anh ta bước vào đại sảnh.
Anh ta chẳng thèm quan tâm tôi, chỉ mải bắt tay chào hỏi mọi người.
Tôi tự giác chọn một góc khuất ngồi xuống. Tôi không đoán nổi anh đang định giở trò gì, nhưng linh cảm chẳng lành.
Dù sao thì đã đến rồi, cứ im lặng quan sát.
Nhìn những người đàn ông, phụ nữ lộng lẫy trước mắt, cảm giác căng thẳng dần dịu đi.
Giang Bất Phàm vừa cụng ly vừa trò chuyện, nhưng ánh mắt cứ liếc tôi qua khóe mắt – cứ như sợ tôi trốn mất lúc nào không hay.
Đột nhiên, đèn trong đại sảnh vụt tắt.
Dường như ai cũng quen với quy trình này, lập tức dồn lại giữa trung tâm sảnh.
Tôi thấy Giang Bất Phàm nhận micro từ trợ lý, chậm rãi bước đến nơi được ánh đèn spotlight chiếu rọi.
Anh ta hắng giọng vài tiếng rồi cất lời: “Hôm nay, tôi rất vui… vì người bạn thân nhất của tôi đã trở về nước.”
Tim tôi bắt đầu đập loạn. Trong nhận thức của tôi, người bạn thân nhất của anh ta – chỉ có thể là Bạch Tu Trác.
Cánh cửa lớn chạm nổi phong cách châu Âu từ từ mở ra. Bạch Tu Trác bước vào, dưới ánh mắt dõi theo của cả hội trường.
Toàn bộ không gian lặng như tờ.
Chỉ còn lại tiếng bước chân đều đều của anh dội vang trên nền đá cẩm thạch.
Rất có tiết tấu. Rất lạnh lùng.
Đèn spotlight lại đổi hướng.
Lần này, ánh sáng dừng lại ngay trên đỉnh đầu tôi.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.
Kể cả ánh mắt của Bạch Tu Trác – người đang từ từ tiến về phía tôi…