Chương 7 - Khoản Vay Bí Ẩn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ai là người để con có thể phải dính vào khoản nợ khổng lồ đó mà không hề hay biết?

Giờ bác nói con là người nhẫn tâm?”

Bác gái cứng họng.

“Tôi nói lần cuối.” – Giọng tôi bình tĩnh – “Khoản nợ 3000 vạn đó, pháp luật đã xác nhận là không liên quan đến tôi. Tôi sẽ không trả thay dù chỉ một đồng.

Nếu hai bác thương Trần Kiến, có thể giúp anh ta trả. Nhưng xin đừng dùng đạo đức để ép tôi.”

“Tiểu Tiểu…” – Bác Trần còn định nói.

“Tôi mệt rồi, hai bác về đi ạ.” – Tôi xoay người đi vào phòng ngủ – “Sau này chuyện của Trần Kiến, đừng đến tìm tôi nữa.”

“Cô…” – Bác gái tức đến run người.

“Về thôi.” – Bác Trần kéo tay bà.

Cửa vừa khép lại, tôi nghe thấy tiếng bác gái khóc ngoài hành lang: “Sao con nhỏ này lại lạnh lùng như vậy…”

“Thôi bà đừng nói nữa.” – Giọng bác Trần thở dài – “Là thằng Kiến sai. Chúng ta không có tư cách trách người ta.”

“Nhưng… nhưng đó là 3000 vạn mà…”

“Đó là nợ thằng Kiến gây ra.” – Giọng bác Trần bất lực – “Tiểu Tiểu không có nghĩa vụ phải trả.”

Tiếng bước chân dần xa.

Tôi ngồi xuống mép giường, thở dài một hơi thật sâu.

Tối hôm đó, tôi gọi điện lại cho bác Trần.

“Bác Trần.”

“Tiểu Tiểu à?”

“Con muốn nhắc bác một chuyện.” – Tôi nói – “Giờ Trần Kiến đang nợ 3000 vạn. Nếu sau này không trả nổi, ngân hàng có thể truy cứu tài sản.

Nhà và sổ tiết kiệm của bác gái và bác nên nhanh chóng làm thủ tục tách biệt tài sản, để tránh bị liên lụy.”

Đầu dây bên kia im lặng.

“Cảm ơn con, Tiểu Tiểu.” – Giọng bác Trần nghèn nghẹn – “Hôm nay bác… bác nói vậy là không phải…”

“Không sao đâu ạ.” – Tôi nói – “Con hiểu hai bác lo cho Trần Kiến. Nhưng chuyện này là lỗi của anh ta. Con không thể giúp được.

Còn hai bác… là người vô tội. Con chỉ khuyên: nên bảo vệ tài sản của mình càng sớm càng tốt.”

“Ừ… ừ… bác biết rồi.” – Bác Trần liên tục gật đầu – “Cảm ơn con, Tiểu Tiểu. Cảm ơn con.”

Tôi cúp máy, nằm xuống giường, nhìn trân trân lên trần nhà.

Tôi không hận bố mẹ Trần Kiến.

Họ cũng chỉ là những người già bình thường, thương con là bản năng.

Nhưng như vậy không có nghĩa là tôi sẽ giúp Trần Kiến trả nợ.

200 vạn mà tôi tích góp suốt 8 năm – đó là tấm chắn an toàn của tôi và con gái.

Số tiền đó, không ai được đụng vào.

8.

Một tháng sau, tôi chính thức dọn khỏi ngôi nhà cũ.

Thuê một căn hộ nhỏ có hai phòng ngủ, tiền thuê mỗi tháng là 6.000 tệ.

Dù nhỏ hơn nhiều so với căn nhà trước kia, nhưng sạch sẽ, gọn gàng, lại gần trường của Tiểu Vũ.

“Mẹ ơi, sau này mình sẽ sống ở đây à?” – Tiểu Vũ nhìn quanh nhà mới, ánh mắt đầy tò mò.

“Đúng vậy.” – Tôi ngồi xuống, ôm con vào lòng – “Con thích không?”

“Thích lắm!” – Con bé cười tươi – “Ở đây con có phòng riêng luôn!”

“Ừ, phòng riêng của con.” – Tôi giúp con sắp xếp đồ chơi – “Sau này con có thể tự trang trí theo ý mình.”

“Thật không ạ?”

“Thật.”

Tiểu Vũ vui vẻ chạy khắp phòng.

Nhìn con cười rạng rỡ, lòng tôi cũng ấm lại. Có lẽ… rời khỏi căn nhà kia, đối với hai mẹ con tôi, là một sự giải thoát.

Buổi tối, sau khi thu dọn xong đồ đạc, tôi ngồi ở ban công, uống một tách trà. Điện thoại vang lên.

Là Trần Kiến.

“Tiểu Tiểu, cuối tuần này anh có thể đến thăm Tiểu Vũ không?”

“Được.”

“Cảm ơn em.” – Giọng anh ta nghe mệt mỏi – “Em… dọn nhà rồi à?”

“Ừ.”

“Ở đâu?”

Tôi do dự một chút, nhưng vẫn nói địa chỉ cho anh.

“Anh biết rồi.” – Anh ngừng lại vài giây – “Tiểu Tiểu… dạo này em sống tốt không?”

“Cũng ổn.”

“Vậy thì tốt rồi.” – Anh thở dài – “Anh… dạo này áp lực lắm. Ngân hàng liên tục thúc nợ. Công ty thì…”

“Trần Kiến.” – Tôi cắt ngang – “Đó là chuyện của anh. Không liên quan đến tôi.”

“Anh biết.” – Anh cười gượng – “Anh chỉ là… chỉ là muốn có người để tâm sự.”

“Vậy thì gọi cho Vương Nhã đi.” – Tôi nói – “Cô ấy là bạn gái anh mà.”

“Bọn anh… chia tay rồi.”

Tôi sững người.

“Khi nào?”

“Tuần trước.” – Giọng anh ta có chút tự giễu – “Cô ấy nói anh giờ trắng tay, lại còn nợ 3000 vạn, ở bên anh chẳng có tương lai.”

Tôi không nói gì.

“Tiểu Tiểu… giờ anh mới hiểu thế nào là chân thành, thế nào là giả tạo.” – Anh nói – “Người thật lòng với anh là em, nhưng anh lại làm em tổn thương nhiều nhất.”

“Anh nói những lời này giờ còn có ích gì?” – Tôi lạnh lùng – “Chúng ta đã ly hôn rồi.”

“Anh biết… anh chỉ là…” – Anh ngừng một chút – “Muốn nói với em một câu: Anh xin lỗi.”

“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh.” – Tôi nói – “Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi tha thứ.”

“Anh hiểu.”

“Vậy nhé. Tôi muốn đi ngủ rồi.”

“Tiểu Tiểu…”

“Tắt máy đây.”

Tôi cúp máy, tắt luôn điện thoại.

Trần Kiến và Vương Nhã chia tay rồi. Không ngoài dự đoán.

Cô ta đến vì tiền. Giờ Trần Kiến nợ chồng chất, đương nhiên cô ta sẽ rút lui.

Chua chát thay. Vì cô ta, anh ta vay 3000 vạn, mua nhà, sửa nhà, tiêu tốn 2000 vạn. Cuối cùng, cô ta bỏ đi như chưa từng gắn bó.

Còn lại anh ta – một mình – ôm khoản nợ khổng lồ.

Đáng đời.

Cuối tuần, Trần Kiến đến thăm Tiểu Vũ.

Anh mang theo cả túi lớn đồ chơi và bánh kẹo.

“Ba ơi!” – Tiểu Vũ chạy đến ôm chầm.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)