Chương 5 - Sự Tàn Ác Của Ma Nữ - Khổ Qua Nhân Thịt

Chương 5

Biết chắc đã mắc bẫy của ma nữ, Đạt cũng không thể mở miệng nói gì, chỉ là anh không biết ma nữ này tại sao lại không sợ tượng Phật trong tay mình. Tượng Phật này của anh là được một vị thầy hữu duyên tặng cho anh, bao nhiêu năm nay nó đã cùng anh đối mặt với bao nhiêu ma quỷ trên bờ dưới nước. Nhưng theo như anh phán đoán, ma nữ kia không phải không sợ,mà là nó đang bất chấp. Rốt cuộc oán hận phải lớn như thế nào mới khiến nó liều mạng như vậy, không muốn đi đầu thai hay sao chứ?

Nhìn mớ rong rêu bám xung quanh người mình, Đạt nghĩ ma nữ này có lẽ chết cũng đủ lâu để có thể sứ dụng rong rêu dưới nước, nhưng cô ta lại không phải chết dưới nước, bởi vì cô ta không phải là ma da. Oán hận cũng lớn đấy, lực siết hơi mạnh thì phải. Đạt đang lúc ra sức vùng vẫy trong đám rong rêu thì đột nhiên một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Sao hả, mày đã sợ chưa. Tao đã cảnh cáo mày không được nhúng tay vào chuyện người khác rồi mà?”

Đạt cũng không biết nói chuyện như thế nào cho phải, vì dưới nước nào đâu mở miệng được. Đúng lúc anh nghĩ thầm trong lòng: “Thằng Hai có tội tình gì chứ?”

Ai mà ngờ đâu ma nữ này lại nghe được, cô ta cười ha ha nói: “Tao bảo rồi, mày đùng có nhiều chuyện. Nếu không nhanh lên trên và nói cái đám người kia giải tán đi thì tao cho mày chết chung với nó đấy.”

Đạt im lặng một chút, anh âm thầm đánh giá xem Hai liệu còn có thể sống sót được đến lúc này hay không. Anh cũng không phải là thánh thần gì, nếu như ai mà có ân oán với ma quỷ thì anh xem như chịu thua. Nhưng mà tình hình hiện tại trước mắt vẫn cứ là cố gắng hết sức xem sao đã, dù sao chưa phải thua cuộc hoàn toàn thì không được bỏ cuộc.

“Cô là ai, nếu như muốn nói chuyện thì xuất hiện đi. Tôi cũng cần xem mặt để nói chuyện chứ có đúng không?”

Đạt lại nghĩ ở trong lòng, và quả nhiên thì ma nữ kia đã nghe được. Ai mà biết con mụ này có sở thích quái đản, chưa chi đã lù lù xuất hiện ngay trước mặt người ta với cái mặt nát bươm.

“Á!!!”

Đạt dù có chuẩn bị trước thì cũng không kìm được mà há mồm hét to, làm cho nước vào tận một mồm.

Sau đó, không còn sau đó nữa…

Đạt xuống cứu người nhưng cuối cùng lại là tự mình chết chìm luôn, không cần đợi ma nữ dìm chết luôn. Cạn lời!

Trời vẫn không ngừng mưa to gió lớn, thi thoảng vài đạo sấm chớp xoẹt ngang trời tạo lên một đường đỏ lòm như máu, thật đáng sợ. Mà thời gian lúc này nhiều nhất cũng chỉ tầm 2, 3 giờ chiều nhưng trời như đã 6,7 giờ tối.

Lúc này bên trên chú Ba không ngừng kéo sợi dây nhưng đầu dây bên kia dưới nước không hề có phản ứng. Khi ông kéo đến cái thứ hai thì kéo lên một đầu dây không, chẳng thấy Đạt đâu. Biết sự tình không ổn, chú Ba đi lại ngay miệng hố, đang quấn dây vào eo mình thì thím Ba sống chết ôm chồng mình lại. Bên dưới nguy hiểm như vậy, thằng con đã không thấy đâu, bây giờ đến chồng nếu như cũng xảy ra chuyện gì thì biết sống thế nào chứ.

Đương lúc náo loạn cào cào thì đột nhiên nghe thấy một tiếng tõm, mặt nước lao xao như có người vừa mới nhảy xuống dưới. Chú Ba khẩn trương nói: “Ai, người nào mới nhảy xuống giếng vậy. Không có cột dây vào người, nhảy xuống dưới chỉ có nước chết.”

Chú Ba vừa nói vừa quay quắc tìm xem ai là người vừa nhảy giếng thì đột nhiên bà Hồng lớn giọng nói: “Chú Ba chú xem, đây là đôi giày gì kì lạ vầy nè.”

Nói rồi bà Hồng vừa khóc vừa ở ngay chỗ miệng giếng đưa lên một đôi giày vải may tay, loại này chắc là phải từ mấy chục năm trước rồi. Ban đầu mọi người nhìn thấy còn sơ nhưng chú Ba vừa nhìn đã lập tức cười chảy nước mắt, vui mừng khôn xiếc nói: “May quá, ông trời ơi, thằng Hai với Đạt được cứu rồi.”

Mọi người đều hết sức kinh ngạc hỏi: “Sao vậy, chú Ba chú nói cái gì vậy?”

Chú Ba làm ra vẻ bí mật, chỉ lắc đầu rồi ra hiệu cho mọi người im lặng quan sát. Người vừa nhảy xuống giếng quả thật không tầm thường, hai mắt sáng rực chú ý quan sát tìm kiếm. Ông vừa mới xuống đã liền nhìn thấy tượng Phật đang phát sáng nằm dưới đáy giếng, vì vậy ông dùng chút bí thuật gọi nó trồi lên. Khi tượng Phật vừa lên nửa đường thì ông đã thấy 2 cái thân xác to đùng đang ngồi thu lu dưới đáy giếng.

Vừa nhìn qua ông đã biết là do tượng Phật kia đã bảo vệ 2 thân xác dưới đáy giếng, nó che mắt ma nữ, nếu không giờ 2 thân xác kia chắc sớm đã rệu rã thành rong rêu rồi. Ông vừa nhìn đã lắc đầu ngao ngán cho thằng đệ tử nửa mùa quýt của mình, có bùa hộ mệnh lớn như vậy mà không đấu lại một con ma nữ, đúng là không biết bao nhiêu năm tháng nay nó sống như thế nào nữa. Đang âm thầm quở trách thằng đệ tử nửa mùa của mình thì đột nhiên phía trước mặt ông có tiếng quẫy nước, sau đó lù lù xuất hiện một cái mặt người nát bươm kéo theo bộ hài cốt với da thịt mục rữa. May mà đang dưới nước nên là đám giòi bọ bu bám trên người đều rơi ra hết, nếu không sự kinh dị phải đem nhân đôi mới đủ. Đúng là cảnh tượng khó chấp nhận được bằng mắt thịt trần gian, nhìn thôi là muốn nôn rồi. Ông đây là một ông thầy pháp đang muốn ăn chay nhưng lại vẫn còn vấn vương với rượu thịt nhân gian. Xem ra giờ đây ông đã có động lực để có thể hoàn toàn từ bỏ việc ăn thịt chuyển sang ăn rau, nếu không ăn được chay trường luôn thì chắc cũng phải bỏ ăn thịt tám tháng một năm.

“Ông già, khôn hồn thì biến đi. Chỉ là cái tượng Phật quèn kia, che bọn chúng lại thì có ích gì chứ. Đợi qua dăm bữa nửa tháng thì không đợi đến lượt tôi giết, bọn chúng cũng tự động ngạt nước mà chết.”

Cái miệng không mấy lành lặn từ khuôn mặt dập nát đang nói, không cần bàn tới việc trông nó kinh dị như nào. Ông lắc lắc đầu nói: “Ma nữ, cô chết chưa lâu, tính người vẫn còn, cô vẫn còn hiểu rất rõ chuyện nhân gian. Nếu như tính người đã còn, sao cô còn nghĩ đến mấy chuyện giết người này chứ. Âm phủ cũng như Dương thế, giết người đều phải trả giá, chỉ sợ cái giá của Âm phủ còn đáng sợ hơn Dương gian nhiều lần. Nghe lời tôi, chi bằng nhân lúc còn chưa gây ra tội gì hay mau chóng giác ngộ quay đầu, sau khi xuống dưới được luận tội nhẹ rồi đi đầu thai kiếp khác.”

Ông đương nhiên là biết cách giao tiếp với ma nữ, nhưng ai mà ngờ rằng sau khi nghe xong bài văn của ông thì con ma há cái miệng to hơn miệng lu, thiếu điều muốn nuốt chửng cái đầu của ông được luôn.

“Ơ…”

Ông cũng ngơ ngác lắm, nó đang cười đấy à. Nghe giống như là cá mập đớp mồi hơn, “con mồi” là ông mau chóng bơi sang một bên tránh bị đớp. Đợi ma nữ cười chán cười chê, nó mới nói: “Ông thì biết cái rắm gì chứ. Người sống giết người còn kia đã bị trừng phạt đâu, tôi làm gì kệ mẹ tôi, ông đừng có rảnh chuyện mà xen vào. Đợi tôi giết hết cái đám này, tôi có ra sao cũng được. Bây giờ kí ức của tôi vẫn còn rõ ràng lại không đi trả thù, đợi ít lâu nữa tôi mất hết tính người, lúc đó có giết bao nhiêu cũng có nghĩa lý gì nữa chứ.”