Chương 11 - Sự Ám Ảnh Trong Đêm Đen - Khổ Qua Nhân Thịt
Chương 11
“Hai, Hai, chuyện gì vậy con.”
Bà Hồng tái cả mặt chạy vào, tưởng đâu Hai gặp chuyện gì ghê gớm lắm. Nhưng không, Hai chỉ đang chỉ tay vào Hoa đứng yên lặng trước mặt anh ta, hai mắt nhắm nghiền như thể sợ hãi lắm không dám nhìn. Bà Hồng vội ngồi xuống ôm Hai trấn an: “Hai, sao vậy con. Đây là con Hoa nè, em nó về rồi, con không cần phải lo nữa.”
Nhưng Hai dù cho đang được bà Hồng ôm chặt cũng không khỏi sợ hãi và vẫn run lên cầm cập, miệng liên tục nói: “Mẹ đừng nhìn, mẹ đừng nhìn. Cô ta là quỷ, cô ta không phải Hoa đâu.”
Bà Hồng nghe đến đây thì không biết vì sao lại im lặng không nói gì. Không biết bà đang nghĩ Hoa thật sự không phải là Hoa hay là Hai đã có vấn đề thật rồi. Lúc này đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên cánh tay bà Hồng, sau đó Hoa cất giọng nói: “Anh Hai, em là Hoa đây mà, anh mở mắt ra nhìn em đi.”
“Quỷ dữ, quỷ dữ…”
Cuộc đối thoại này diễn ra một lúc, sau đó bà Hồng lòng đầy sợ hãi đành bảo Hoa trở về đi, lúc nào Hai bình thường lại rồi tính.
Ngay lúc này, đêm khuya thanh vắng, theo tiếng la hét của chú Khiêm thì đã đánh thức hai phần ba người của cái cồn này thức dậy và kéo tới nhà chú Khiêm rồi. Duy chỉ còn lại Hùng dù cho sát bên nhà chú Khiêm nhưng vẫn yên lặng ngồi trên ghế, thấp thỏm nhìn ngọn đèn dầu leo lét đặt trên bàn. Anh ta hệt như một tên tội phạm bị truy nã, ngay cả thở cũng chẳng dám thở, im thin thít ngồi lắng nghe từng sự thay đổi âm thanh trong màn đêm.
Đang ngồi căng thẳng như dây đàn, mồ hôi Hùng chảy nhễ nhại thì “cạch” một cái, sợi dây đàn đang căng cứng kia của Hùng đứt phăng luôn. Anh kinh hãi nhìn về phía âm thanh vừa phát ra và phát hiện Hoa đang đẩy cánh cửa trúc để vào nhà. Sắc mặt Hoa trắng bệch, không biết như thế nào mà Hùng lại tưởng tượng vợ mình sắp nhai đầu mình đến nơi.
“Mình à, sao anh ngồi đây một mình vậy?”
Dây thần kinh của Hùng đứt phăng phăng theo mỗi tiếng nói của Hoa. Anh vẫn ngồi im lặng không trả lời cho đến khi Hoa đi đến đối diện anh và kéo ghế ngồi xuống chễm chệ. Trông thấy ánh mắt Hoa chằm chằm nhìn mình thì Hùng hết sức khó chịu nói: “Ma quỷ, cô đến đây làm gì, cô đã đạt được ý muốn rồi mà?”
“Đạt được ý muốn ư? Ha ha ha, buồn cười quá đi mất. Cái tôi muốn không phải là mạng của vợ anh, mà là mạng của cô ấy.”
“Á a a…”
Phía bên kia giọng chú Khiêm thiếu điều chọc thủng bầu trời. Hoa đảo ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía bóng tối chỉ có chút ánh sáng đuốc lờ mờ đó mà nói: “Các người thấy không, chỉ vì dục vọng như thú hoang của các người mà bây giờ cớ sợ đã thành ra như thế rồi.”
Hùng như thế bị ai đó cầm cái cây sắt nóng hổi nhọn hoắt đâm thẳng vào tim mình, cảm xúc của anh ta lộn xộn, chẳng biết là đang nghĩ cái gì nhưng chỉ thấy trên mặt biểu cảm méo mó vẹo vọ, khó coi đến cùng cực.
Bên đây nhà chú Khiêm, ngay khi thấy thầy Bân qua tới thì ai nấy đều chủ động nhường đường cho ông vào. Bên trong khung cảnh hỗn độn, chỉ một mình chú Khiêm đau đớn mà như thể muốn đập phá nát cái nhà luôn rồi. Không ai dám vào, chỉ có chú Ba dùng chút hiểu biết của mình khấn vái khổ chủ của khúc xương kia nhưng xem ra chẳng đỡ tí nào. Đạt cũng vào theo thầy Bân, thấy cảnh trước mắt thì lao vào giúp giữ tay chân chú Khiêm lại cho thầy Bân xem qua.
Thầy Bân quan sát tầm mấy phút, bỗng ông nhìn vào vách nhà gần đó rồi nói: “Oan có đầu, nợ có chủ. Tuy rằng ông ấy cũng có lỗi khi đã ném khúc xương của cô trở lại giếng nước lạnh lẽo đó, nhưng ông ấy cũng chỉ là vô tri không biết mà thôi. Nếu như cô đã linh thiêng như vậy, tại sao không tìm người đã hại mình để trả thù?”
Lúc này thì ai nấy bắt đầu nghe lạnh gáy, nhất là thấy thầy Bân cứ nhìn chằm vào vách nhà trống trơn mà nói chuyện. Nhưng đợi mãi một hồi cũng không thấy thầy Bân nói tiếp, mà chú Khiêm bên này đã dừng lại. Thầy Bân với sắc mặt sầu não quay lại nhìn chú Khiêm đang từ từ dùng tay lấy khúc xương trong miệng ra một cách dễ dàng.
Vợ chú Khiêm hồn vía giờ mới tạm ổn trở lại, bà cuống quýt chạy từ ngoài sân vào tìm vải cầm máu miệng cho chồng. Thầy Bân nhìn qua xung quanh căn nhà một lượt rồi quay ra cửa nói: “Mọi người cũng giải tán đi.”
Những người ở ngoài dù sao cũng từng này kia với cái khúc xương nên giờ đều sợ mất mật hết, sợ lát nữa người bị dính khúc xương trong miệng kia sẽ chính là mình nên nhau nhau muốn hỏi. Thầy Bân đón lấy khúc xương từ tay chú Khiêm rồi nói: “Trời cũng khuya rồi, chuyện gì ngày mai rồi nói. Khúc xương này tôi giữ, mọi người cứ yên tâm đêm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Tuy nói như vậy nhưng ai cũng chưa giải tán, ho cho rằng khúc xương kia từ dưới giếng nước còn bay vào mồm chú Khiêm được kia mà, bây giờ trên cạn nó bay có phải nhanh hơn không. Đương nhiên thầy Bân cũng chín phần đoán được ý nghĩ của mọi người nên ông lắc đầu nói: “Không giống nhau đâu, tôi giữ thì các người cứ yên tâm về nhà ngủ đi.”
Thầy Bân không tài nào chợp mắt được, ông không hiểu vì sao chủ nhân của khúc xương kia lại không tìm người đã hại mình để trả thù mà lại đi đâm xương vào mồm người khác lung tung như thế. Nhìn như thế nào cũng không thể nhìn ra chú Khiêm là người có thù với khúc xương kia.
Thấy thầy Bân không ngủ được, Đạt chủ động mời ông dậy châm một bình trà rồi hỏi: “Thầy, mọi chuyện như thế nào. Có phải khi đó ở nhà chú Khiêm thầy nhìn thấy chủ nhân của khúc xương kia không?”
Thầy Bân nhấp một ngụm trà, băn khoăn nói: “Thầy không rõ lắm, ông Khiêm kia thật không có thù gì, chỉ có thù vứt khúc xương thôi. Nhưng khi thầy hỏi đến kẻ thù thì cô gái đó lại tỏ vẻ rất e ngại, sau đó lầm lũi biến mất tăm.”
“Kì lạ, con không muốn xúc phạm người khuất mặt, nhưng mà đã là ma rồi thì cho dù người sống có hung hãn ác độc cỡ nào đi chăng nữa cũng hoàn toàn không phải đối thủ…”
Nói đến đây, đột nhiên Đạt vỗ đùi cái bộp rồi nói tiếp: “Lẽ nào, kẻ thù kia cũng giống như thầy?”
Thầy Bân cẩn thận suy xét, ông im lặng một lúc lâu mới nói: “Có khả năng đó, nhưng con xem ở nơi này có ai giống như thầy trò ta không?”
Đạt gật gật đầu, đúng là anh lớn lên ở nơi này nhưng chưa từng nghe có ai làm thầy, hơn nữa cũng chưa từng nghe ở đây có người chết…
Đúng là không nghĩ thì thôi, càng nghĩ là càng rối. Thầy Bân bấm ngón tay tính tính một lúc rồi nói: “Xem ra chuyện này không thể yên ổn được. Nếu như không giải quyết tận gốc thầy e là nơi đây khó mà an ổn được. Ma nữ kia hôm nọ thầy đã gặp dưới giếng, bộ dạng giết người của nó rất hung hăng. Con nói xem, rõ ràng nơi này đã lâu không có ai chết trẻ, nhưng ma nữ kia thầy dám chắc chin phần là chết trẻ, hơn nữa oán khí lớn tới như thế…”
“Đúng rồi, thầy không nói thì e là con không nhớ tới. Ma nữ kia có phải lúc đó nhắm vào thằng Hai không. Đang yên đang lành bị kéo vào giếng nước muốn dìm chết, con chẳng qua chỉ là do nhiều chuyện nên mới bị va lây thôi.”
“Hai, Hai, chuyện gì vậy con.”
Bà Hồng tái cả mặt chạy vào, tưởng đâu Hai gặp chuyện gì ghê gớm lắm. Nhưng không, Hai chỉ đang chỉ tay vào Hoa đứng yên lặng trước mặt anh ta, hai mắt nhắm nghiền như thể sợ hãi lắm không dám nhìn. Bà Hồng vội ngồi xuống ôm Hai trấn an: “Hai, sao vậy con. Đây là con Hoa nè, em nó về rồi, con không cần phải lo nữa.”
Nhưng Hai dù cho đang được bà Hồng ôm chặt cũng không khỏi sợ hãi và vẫn run lên cầm cập, miệng liên tục nói: “Mẹ đừng nhìn, mẹ đừng nhìn. Cô ta là quỷ, cô ta không phải Hoa đâu.”
Bà Hồng nghe đến đây thì không biết vì sao lại im lặng không nói gì. Không biết bà đang nghĩ Hoa thật sự không phải là Hoa hay là Hai đã có vấn đề thật rồi. Lúc này đột nhiên có một bàn tay lạnh lẽo đặt lên cánh tay bà Hồng, sau đó Hoa cất giọng nói: “Anh Hai, em là Hoa đây mà, anh mở mắt ra nhìn em đi.”
“Quỷ dữ, quỷ dữ…”
Cuộc đối thoại này diễn ra một lúc, sau đó bà Hồng lòng đầy sợ hãi đành bảo Hoa trở về đi, lúc nào Hai bình thường lại rồi tính.
Ngay lúc này, đêm khuya thanh vắng, theo tiếng la hét của chú Khiêm thì đã đánh thức hai phần ba người của cái cồn này thức dậy và kéo tới nhà chú Khiêm rồi. Duy chỉ còn lại Hùng dù cho sát bên nhà chú Khiêm nhưng vẫn yên lặng ngồi trên ghế, thấp thỏm nhìn ngọn đèn dầu leo lét đặt trên bàn. Anh ta hệt như một tên tội phạm bị truy nã, ngay cả thở cũng chẳng dám thở, im thin thít ngồi lắng nghe từng sự thay đổi âm thanh trong màn đêm.
Đang ngồi căng thẳng như dây đàn, mồ hôi Hùng chảy nhễ nhại thì “cạch” một cái, sợi dây đàn đang căng cứng kia của Hùng đứt phăng luôn. Anh kinh hãi nhìn về phía âm thanh vừa phát ra và phát hiện Hoa đang đẩy cánh cửa trúc để vào nhà. Sắc mặt Hoa trắng bệch, không biết như thế nào mà Hùng lại tưởng tượng vợ mình sắp nhai đầu mình đến nơi.
“Mình à, sao anh ngồi đây một mình vậy?”
Dây thần kinh của Hùng đứt phăng phăng theo mỗi tiếng nói của Hoa. Anh vẫn ngồi im lặng không trả lời cho đến khi Hoa đi đến đối diện anh và kéo ghế ngồi xuống chễm chệ. Trông thấy ánh mắt Hoa chằm chằm nhìn mình thì Hùng hết sức khó chịu nói: “Ma quỷ, cô đến đây làm gì, cô đã đạt được ý muốn rồi mà?”
“Đạt được ý muốn ư? Ha ha ha, buồn cười quá đi mất. Cái tôi muốn không phải là mạng của vợ anh, mà là mạng của cô ấy.”
“Á a a…”
Phía bên kia giọng chú Khiêm thiếu điều chọc thủng bầu trời. Hoa đảo ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía bóng tối chỉ có chút ánh sáng đuốc lờ mờ đó mà nói: “Các người thấy không, chỉ vì dục vọng như thú hoang của các người mà bây giờ cớ sợ đã thành ra như thế rồi.”
Hùng như thế bị ai đó cầm cái cây sắt nóng hổi nhọn hoắt đâm thẳng vào tim mình, cảm xúc của anh ta lộn xộn, chẳng biết là đang nghĩ cái gì nhưng chỉ thấy trên mặt biểu cảm méo mó vẹo vọ, khó coi đến cùng cực.
Bên đây nhà chú Khiêm, ngay khi thấy thầy Bân qua tới thì ai nấy đều chủ động nhường đường cho ông vào. Bên trong khung cảnh hỗn độn, chỉ một mình chú Khiêm đau đớn mà như thể muốn đập phá nát cái nhà luôn rồi. Không ai dám vào, chỉ có chú Ba dùng chút hiểu biết của mình khấn vái khổ chủ của khúc xương kia nhưng xem ra chẳng đỡ tí nào. Đạt cũng vào theo thầy Bân, thấy cảnh trước mắt thì lao vào giúp giữ tay chân chú Khiêm lại cho thầy Bân xem qua.
Thầy Bân quan sát tầm mấy phút, bỗng ông nhìn vào vách nhà gần đó rồi nói: “Oan có đầu, nợ có chủ. Tuy rằng ông ấy cũng có lỗi khi đã ném khúc xương của cô trở lại giếng nước lạnh lẽo đó, nhưng ông ấy cũng chỉ là vô tri không biết mà thôi. Nếu như cô đã linh thiêng như vậy, tại sao không tìm người đã hại mình để trả thù?”
Lúc này thì ai nấy bắt đầu nghe lạnh gáy, nhất là thấy thầy Bân cứ nhìn chằm vào vách nhà trống trơn mà nói chuyện. Nhưng đợi mãi một hồi cũng không thấy thầy Bân nói tiếp, mà chú Khiêm bên này đã dừng lại. Thầy Bân với sắc mặt sầu não quay lại nhìn chú Khiêm đang từ từ dùng tay lấy khúc xương trong miệng ra một cách dễ dàng.
Vợ chú Khiêm hồn vía giờ mới tạm ổn trở lại, bà cuống quýt chạy từ ngoài sân vào tìm vải cầm máu miệng cho chồng. Thầy Bân nhìn qua xung quanh căn nhà một lượt rồi quay ra cửa nói: “Mọi người cũng giải tán đi.”
Những người ở ngoài dù sao cũng từng này kia với cái khúc xương nên giờ đều sợ mất mật hết, sợ lát nữa người bị dính khúc xương trong miệng kia sẽ chính là mình nên nhau nhau muốn hỏi. Thầy Bân đón lấy khúc xương từ tay chú Khiêm rồi nói: “Trời cũng khuya rồi, chuyện gì ngày mai rồi nói. Khúc xương này tôi giữ, mọi người cứ yên tâm đêm nay sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Tuy nói như vậy nhưng ai cũng chưa giải tán, ho cho rằng khúc xương kia từ dưới giếng nước còn bay vào mồm chú Khiêm được kia mà, bây giờ trên cạn nó bay có phải nhanh hơn không. Đương nhiên thầy Bân cũng chín phần đoán được ý nghĩ của mọi người nên ông lắc đầu nói: “Không giống nhau đâu, tôi giữ thì các người cứ yên tâm về nhà ngủ đi.”
Thầy Bân không tài nào chợp mắt được, ông không hiểu vì sao chủ nhân của khúc xương kia lại không tìm người đã hại mình để trả thù mà lại đi đâm xương vào mồm người khác lung tung như thế. Nhìn như thế nào cũng không thể nhìn ra chú Khiêm là người có thù với khúc xương kia.
Thấy thầy Bân không ngủ được, Đạt chủ động mời ông dậy châm một bình trà rồi hỏi: “Thầy, mọi chuyện như thế nào. Có phải khi đó ở nhà chú Khiêm thầy nhìn thấy chủ nhân của khúc xương kia không?”
Thầy Bân nhấp một ngụm trà, băn khoăn nói: “Thầy không rõ lắm, ông Khiêm kia thật không có thù gì, chỉ có thù vứt khúc xương thôi. Nhưng khi thầy hỏi đến kẻ thù thì cô gái đó lại tỏ vẻ rất e ngại, sau đó lầm lũi biến mất tăm.”
“Kì lạ, con không muốn xúc phạm người khuất mặt, nhưng mà đã là ma rồi thì cho dù người sống có hung hãn ác độc cỡ nào đi chăng nữa cũng hoàn toàn không phải đối thủ…”
Nói đến đây, đột nhiên Đạt vỗ đùi cái bộp rồi nói tiếp: “Lẽ nào, kẻ thù kia cũng giống như thầy?”
Thầy Bân cẩn thận suy xét, ông im lặng một lúc lâu mới nói: “Có khả năng đó, nhưng con xem ở nơi này có ai giống như thầy trò ta không?”
Đạt gật gật đầu, đúng là anh lớn lên ở nơi này nhưng chưa từng nghe có ai làm thầy, hơn nữa cũng chưa từng nghe ở đây có người chết…
Đúng là không nghĩ thì thôi, càng nghĩ là càng rối. Thầy Bân bấm ngón tay tính tính một lúc rồi nói: “Xem ra chuyện này không thể yên ổn được. Nếu như không giải quyết tận gốc thầy e là nơi đây khó mà an ổn được. Ma nữ kia hôm nọ thầy đã gặp dưới giếng, bộ dạng giết người của nó rất hung hăng. Con nói xem, rõ ràng nơi này đã lâu không có ai chết trẻ, nhưng ma nữ kia thầy dám chắc chin phần là chết trẻ, hơn nữa oán khí lớn tới như thế…”
“Đúng rồi, thầy không nói thì e là con không nhớ tới. Ma nữ kia có phải lúc đó nhắm vào thằng Hai không. Đang yên đang lành bị kéo vào giếng nước muốn dìm chết, con chẳng qua chỉ là do nhiều chuyện nên mới bị va lây thôi.”