Chương 7 - Khiêng Quan Tài Và Những Mê Tín

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Loại quan tài thế này, không phải ai cũng dám khiêng.

Hai gã thợ già mặt cắt không còn giọt máu, liên tục lắc đầu, không dám nhận.

Ngay cả A Quang cũng khuyên:

“Anh Nguyên, đừng nhận nữa. Chúng ta bây giờ thế này, mà đụng vào… chắc chắn sẽ mất mạng.”

Tôi lặng im thật lâu.

Nhìn cha già nằm trên giường, già đi trông thấy từng ngày.

Nhìn tấm biển ‘Trần thị tang lễ’ treo mấy đời.

Tôi chậm rãi mở miệng:

“Nhận.”

“Nhưng… người không đủ.”

Nói xong, ánh mắt tôi rơi về phía góc phòng – nơi có một thân ảnh thất hồn lạc vía.

Lâm Duyệt.

Mọi ánh mắt đều dồn cả lên người cô.

Cô ta như chú thỏ bị hoảng sợ, bất chợt ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy run sợ và chống cự.

“Không… tôi không làm được…” – cô liên tục lắc đầu.

“Lần này, mọi thứ đều nghe theo tôi.” – tôi nhìn thẳng cô, từng chữ từng chữ – “Cô chỉ cần đi trước đoàn, giương dẫn hồn phiên.”

Người cầm cờ dẫn hồn, gọi là người mở đường.

Đi đầu, cách xa quan tài nhất, cũng là nơi an toàn nhất.

Nhưng đồng thời, cũng là người đầu tiên phải đối diện với tất cả hiểm họa phía trước.

Đây là một thử thách cực lớn với lòng can đảm.

“Tôi hỏi cô, có dám không?”

Môi Lâm Duyệt run rẩy, cô nhìn tôi, rồi nhìn sang mọi người.

Cô biết, đây là cơ hội cuối cùng tôi cho cô.

Một cơ hội để chuộc lỗi.

Thật lâu sau, cô mới như dốc hết sức, từ kẽ răng nặn ra một chữ:

“… Dám.”

10. Quan tài của cả nhà họ Vương, là quan tài hợp táng đặc chế.

Một cỗ quan tài khổng lồ, đen kịt, như quái thú phục dưới linh đường, tỏa ra khí tức dữ tợn chẳng lành.

Ngày xuất tang, tôi làm một buổi pháp sự phức tạp nhất trong đời.

Tất cả pháp khí trong tiệm, có thể dùng đều dùng hết.

Đèn thất tinh, gương bát quái, kiếm gỗ đào.

Mỗi phu khiêng, trong miệng đều ngậm một mảnh ngọc nhỏ, để ngăn âm khí.

Trên dây khiêng, tôi dùng chu sa vẽ kín bùa chú, mỗi đoạn lại buộc thêm một đồng tiền Ngũ Đế.

Lâm Duyệt mặc áo tang trắng, đứng ở đầu đoàn.

Cô cầm cờ dẫn hồn cao hơn cả vóc người, mặt còn trắng hơn áo, đôi tay run lẩy bẩy như lá khô trong gió.

“Nhớ kỹ, dọc đường, thấy gì nghe gì, cũng không được quay đầu, không được mở miệng.”

“Cờ dẫn hồn tuyệt đối không được rơi, không được nghiêng. Dù cô ngã xuống, nó cũng không được đổ.”

Trước khi đi, tôi dặn lần cuối.

Cô cắn môi, gật mạnh một cái.

“Khởi quan!”

Tôi quát lớn.

Cỗ quan tài ấy nặng vượt sức tưởng tượng.

Chúng tôi tám gã trai tráng, dốc hết sức, nâng lên mà vẫn khó nhọc.

Mỗi một bước đi, phiến đá xanh dưới chân như muốn nứt toác.

Đoàn người, chậm rãi mà nặng nề, tiến về phía trước.

Đường đến phần mộ tổ nhà họ Vương, phải đi qua một ngã ba.

Khi chúng tôi vừa đến giữa ngã ba, tôi lập tức hô dừng.

Từ chiếc lồng tre, tôi bắt ra một con gà trống đỏ khỏe mạnh.

Một dao hạ xuống, huyết gà vẩy ra nền đất, loang thành hình chữ “米”.

“Đây là làm gì vậy?” – một gã thợ mới được gọi đến, run run hỏi nhỏ.

“Máu dẫn đường.” – tôi trầm giọng – “Nhà họ Vương chết dữ, hồn phách không trọn, dễ lạc lối. Máu gà dương khí nặng nhất, chỉ lối xuống âm phủ cho họ, cũng chặn hồn ma dã quỷ ở ngã ba, không để chúng cướp đường.”

Khi tôi làm tất cả những việc đó, Lâm Duyệt chỉ ngây người đứng bên, nhìn chằm chằm.

Trong mắt cô, đã không còn chế giễu hay khinh miệt.

Thay vào đó là sự chấn động sâu sắc, và bối rối hoang mang.

Thế giới của cô – xây dựng bằng số liệu và lý thuyết – đang từng mảnh từng mảnh sụp đổ.

Còn tôi – đang dùng cái mà cô luôn coi là “mê tín phong kiến” – dựng nên một bức tường vô hình.

Bức tường ấy, bảo vệ cho cô.

Bảo vệ cho tất cả chúng tôi.

Cô cuối cùng đã hiểu ra, có những quy củ…

Không phải để trói buộc người.

Mà là để cứu người.

11. Tang lễ nhà họ Vương, cuối cùng cũng kết thúc trong hiểm nguy mà không sự cố.

Khi nắm đất cuối cùng phủ lên quan tài, tất cả mọi người đều thở phào, có cảm giác như vừa đi một vòng qua Quỷ Môn Quan.

Trên đường trở về, trời bỗng hửng nắng.

Ánh sáng ấm áp rọi xuống, xua tan bao u ám mấy ngày liền.

Ba tôi, không biết từ lúc nào, đã đứng chờ dưới gốc hòe già nơi đầu làng.

Có người dìu ông, sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều.

Ông nhìn đoàn khiêng quan tài rách nát nhưng lại vừa gắng gượng đứng dậy này, nhìn tôi, trong đôi mắt đục mờ, thoáng ánh lệ.

Ông không mắng, cũng không khen.

Chỉ khẽ vẫy tay, gọi tất cả lại gần.

Ánh mắt ông dừng trên Lâm Duyệt – cô gái từng suýt khiến nhà họ Trần mất sạch danh tiếng.

“Con bé, con biết trong nghề này, điều quan trọng nhất là gì không?”

Giọng ba tôi khàn khàn, già nua.

Lâm Duyệt lắc đầu.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)