Chương 4 - Khi Yêu Trở Thành Đau Đớn
Cô ta đang khiêu khích tôi, nhưng cô ta không biết, tôi chẳng còn bận tâm nữa.
Ngày trước khi tôi rời Bắc Kinh, Hà Tâm Nhụ gọi điện cho tôi, giọng lạnh lùng đầy ấm ức.
“Tô Tư Nghiêm bị tai nạn xe, anh ấy đang tìm chị. Em gửi địa chỉ rồi, đi hay không thì tùy chị.”
Nghĩ một lúc, tôi vẫn quyết định đi.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, đúng lúc thấy Hà Tâm Nhụ từ nhà vệ sinh bước ra, còn vẩy nước trên tay.
Trên mặt cô ta hiện lên nụ cười hiểm độc, mắt liếc xuống đất.
Theo ánh mắt cô ta, tôi mới thấy mấy cục giấy lau dùng rồi vứt lăn lóc, mùi hoa mộc lan nồng nặc khắp phòng.
Hà Tâm Nhụ lắc cổ tay, đột nhiên “ôi da” một tiếng.
Sau rèm vang lên giọng Tô Tư Nghiêm khàn khàn quen thuộc, như vừa xong chuyện:
“Sao vậy, Tâm Nhụ?”
“Không sao.”
Hà Tâm Nhụ đáp, rồi quay sang nhìn tôi, cười tươi rói như hoa.
“Đều tại anh ấy lâu quá, tay người ta mỏi muốn chết~”
Cô ta đứng đó, nghiêng đầu, ánh mắt thách thức.
Tôi nhếch môi cười nhạt, xoay người bỏ đi.
Ở thêm một giây cũng thấy bẩn.
Có những người, không đáng để chia tay êm đẹp.
6
Trước khi đi nước ngoài, tôi về lại thị trấn miền núi quê mình.
Mấy hôm trước, khi gọi điện về, tôi đã nói với mẹ chuyện sắp sang Úc làm việc.
Không hiểu sao, chuyện chia tay với Tô Tư Nghiêm đến miệng rồi mà cuối cùng vẫn nghẹn không nói ra được.
Mẹ cầm đồ trên tay tôi, chỉ ba tôi đang tưới hoa ngoài ban công.
“Con chặn số Tiểu Tô rồi hả? Nó không gọi được cho con, hôm qua gọi thẳng cho bố mày đấy.”
Tim tôi khựng lại một nhịp, không biết giải thích thế nào.
Lê lết đi ra ban công, ba đặt bình tưới xuống, mặt nghiêm hẳn.
“Con với Tiểu Tô chia tay thật à?”
“Vâng.”
“Chỉ vì một cô trợ lý? Nó nói chỉ là đồng nghiệp khác giới bình thường thôi mà.”
Một cơn ấm ức nghẹn lên cổ.
Tôi nghẹn lời, không mở miệng kể nổi chuyện trong bệnh viện.
Ba tôi vốn điềm tĩnh mà lúc này vẻ mặt có chút bối rối.
“Khóc gì chứ? Chia thì chia, có gì to tát đâu.”
Mẹ đi tới, vỗ nhẹ lưng tôi.
“Hôm qua tao với ba mày bàn rồi, chắc chắn không phải như nó nói.”
“Con gái mình đâu phải người vô lý. Nó với con bé trợ lý kia, chắc chắn không trong sáng như nó nói.”
Bao nhiêu nước mắt kìm mấy ngày nay cứ thế trào ra, tôi khóc không ngừng được.
Khóc mãi mới nín lại được.
Mẹ ôm tôi đầy xót xa.
“Ngày xưa không chịu ở nhà làm việc, cứ đòi theo nó lên Bắc Kinh lập nghiệp, mười năm rồi rốt cuộc thành ra thế này, không đáng chút nào.”
Ba tôi khẽ hắng giọng.
“Thôi đừng nói đáng hay không, đến lúc nhận thua thì phải nhận, lỡ tin nhầm người thì cũng đành vậy, suốt ngày hối hận trách móc chẳng để làm gì.”
“Bố chỉ hỏi con một câu, lần này đi Úc làm việc là giận dỗi nhất thời hay quyết định thật lòng?”
Tôi gạt nước mắt, gật đầu thật chắc chắn.
“Là quyết định nghiêm túc. Một đàn anh thân thiết bên đó đã đứng vững ở hãng luật, muốn mở rộng mảng khách Việt, cần một đối tác.”
Mẹ nhìn tôi đầy lưu luyến.
“Tiểu Tuyết, con thật sự tính rời nhà đi xa thế à?”
Ba đứng bật dậy, mở cửa định đi.
“Lắm lời! Nó từ bé tới lớn bao giờ nghe ai cản được đâu?”
Mẹ cuống lên gọi với theo:
“Ông đi đâu đấy? Cơm nước sắp xong rồi!”
Ba khoanh tay sau lưng, chẳng thèm quay đầu, chỉ ném lại một câu:
“Ra ngoài mua nước! Không biết con gái ăn lẩu phải uống nước mơ à?”
Tôi ôm chầm lấy mẹ.
“Mẹ, con sang Úc nhưng vẫn làm việc chính ở thị trường Việt Nam, ít nhất nửa năm con ở trong nước.”
“Sau này con sẽ thường xuyên về, với lại bệnh thấp khớp của ba không hợp khí hậu ở quê, năm nào hai người cũng có thể sang Úc ở nửa năm mà.”
Mẹ cười vỗ vai tôi.
“Chỉ sợ qua đó mẹ không biết tiếng Anh, làm mất mặt con thôi.”
Ngoài cửa vang lên tiếng hừ lạnh:
“Bà thì thế chứ tôi tiếng Anh giỏi lắm!”
Tôi bật cười mà nước mắt rưng rưng.
Phải, mười năm yêu lầm thì tôi nhận.
Tôi – Nam Tuyết – thua thì vẫn đủ bản lĩnh để đứng dậy.