Chương 4 - Khi Vương Gia Chọn Hoàng Hậu
4
Ta có chút kinh ngạc.
Ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc.
Tầm nhìn của ta lại dừng trên cổ áo đã bạc màu vì thời gian — quả thực không giống kiểu dáng và chất vải của thị vệ đương chức trong phủ Vương gia.
Hơn nữa, ta hiểu Thẩm Kỵ Bạch.
Nếu là do hắn sắp đặt, hắn tuyệt sẽ không để thuộc hạ giả vờ như chẳng liên can đến mình.
Nhưng nếu thực sự không còn liên hệ gì với Thẩm Kỵ Bạch, vậy vì sao hắn lại ra tay giúp ta?
Chẳng lẽ hôm nay chỉ là ngẫu nhiên?
Ta chợt nhớ lại, trong hai tháng qua đúng là đã từng xảy ra không ít chuyện kỳ lạ.
Khi ta vừa rời vương phủ, vẫn còn khoác nữ y, đã từng bị hai gã nam tử miệng lưỡi trêu chọc, bám theo đến tận khách điếm — nhưng ngày hôm sau, cả hai đều biến mất không tung tích.
Lúc mới nhận công việc trông sổ sách, lần đầu kiểm toán, sổ sách lệch mất hai lượng bạc, tra thế nào cũng chẳng ra, nhưng hôm sau — lại bỗng dưng cân bằng, hai lượng bạc kia như từ trên trời rơi xuống.
… Những chuyện như vậy, còn có nhiều.
Ví như hôm nay, vừa bị bao vây, đã có người từ rừng cây bên cạnh lao ra tương trợ.
Chẳng lẽ… đều là vì hắn?
Ta lặng lẽ nhìn hắn.
Ngũ quan hắn sắc sảo, mi dài rậm rạp.
Rõ ràng là diện mạo mang khí thế sắc bén, vậy mà lúc này lại có chút ngượng ngùng, như thể không chịu nổi ánh mắt ta.
Đôi tai hắn dần dần đỏ lên, khiến ta không nhịn được bật cười:
“Ngươi tên là gì?”
“Thần… không có tên. Chỉ có hiệu là Cửu.”
“Ừm… vậy ngươi muốn được gọi là gì?”
“……”
“Hay là… theo họ ta nhé? Giang Cửu, thế nào?”
“Thần… tuân mệnh.”
“Cứ gọi mãi ‘thần’ với ‘bỉ chức’, chẳng lẽ ngươi vẫn còn làm việc cho Thẩm Kỵ Bạch sao?”
“Không, bỉ… ta, ta không có.”
“Thế mới phải… Giang Cửu?”
“Ta có mặt.”
Không ngờ lần đầu ta hẹn gặp Giang Cửu, lại trùng hợp gặp được Thẩm Kỵ Bạch.
Ngoài cửa thành, tầng tầng lớp lớp lá rừng đã nhuộm sắc thu — chính là thời điểm đẹp nhất để thưởng cảnh mùa vàng.
Đã lâu lắm rồi ta chưa mặc nữ trang.
Thắt eo gọn gàng, thân khoác váy lụa màu vàng nhạt, tay áo ngắn, bước đi giữa rừng thu, tựa như người trong tranh bước ra.
Thẩm Kỵ Bạch vẫn y nguyên tư dung ngọc thụ, đầu vấn ngọc quan, y phục hoa lệ, phong thái xuất trần.
Chung quanh vẫn là đông đảo người hầu kẻ tả, khiến hắn luôn nổi bật giữa đám đông.
Hắn cũng đã thấy ta.
Ánh mắt hắn dừng trên khuôn diện ta trong chốc lát, rồi chậm rãi lướt qua toàn thân.
Cuối cùng, lại giao nhau cùng ánh nhìn của ta.
Đôi mắt sâu như hàn đàm của hắn như ẩn chứa một tia ý cười:
“Hoàn Nhất, thật khéo gặp.”
Thật lòng mà nói, có một khắc, ta muốn quay đầu bỏ chạy.
Thế nhưng lúc này, đã chẳng thể tránh, trong lòng lại sinh ra chút bình thản và buông bỏ:
“Tham kiến vương gia.”
“Một mình đến ngắm cúc sao?”
“Không, ta có hẹn.”
Hàng mày hắn khẽ nhíu, ánh mắt chuyển sang chiếc hộp gỗ ta cầm trong tay, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên:
“Hộp thức ăn này không lớn, e là chỉ đủ cho hai người dùng.”
“Trong đó là bánh đào hoa sao?”
Thẩm Kỵ Bạch tựa hồ nắm chắc phần thắng, ánh nhìn thâm trầm mang theo ý trêu chọc.
Ta biết, hắn có lẽ cho rằng đây là một cuộc gặp gỡ được ta khéo léo sắp đặt.
Mà chiếc hộp này, thật ra đúng là để chuẩn bị cho hai người.
Dù sao, hắn xưa nay vẫn yêu thích món bánh đào hoa do chính tay ta làm.
Tâm tình ta lúc ấy thật khó tả, cứ nhìn hắn ngẩn người trong chốc lát.
Cuối cùng, ta chẳng nói gì, chỉ rũ mắt xuống, bình thản nói:
“Vương gia, tiểu nữ xin cáo từ trước.”
Thẩm Kỵ Bạch không trả lời.
Chốc lát sau mới nghiêng người sang một bên, ngầm cho phép ta rời đi.
Ta khẽ nghiêng mình hành lễ, rồi từng bước chậm rãi đi qua hắn.
Chưa đi được bao xa, thanh âm Thẩm Kỵ Bạch đột nhiên vang lên phía sau:
“Hoàn Nhất, bổn vương xưa nay không phải là người có nhiều kiên nhẫn.”
Bước chân ta khựng lại thoáng chốc, nhưng không đáp lời.
Cũng chẳng quay đầu lại, chỉ tiếp tục rảo bước rời đi.
Vừa rẽ qua một khúc quanh, đã nghe thấy tiếng đối thoại từ đám người bên cạnh hắn truyền đến:
“Ca ca, nàng ta vô lễ như thế, huynh còn dung túng?”
“Lần trước chẳng phải nàng cũng không biết điều như vậy sao?”
“Còn nói có hẹn, tưởng bọn ta là kẻ ngốc sao? Chẳng phải giống hệt lần trước à?”
“Tiểu thư nói đúng. Khi ấy vương gia vây săn nơi bãi cưỡi ngựa, nàng cũng giả vờ gặp gỡ, thực ra là cố tình đứng đợi.”
Trên mặt Thẩm Kỵ Bạch vẫn giữ nụ cười như có như không, chẳng phủ nhận cũng chẳng khẳng định.
Kỳ thực tâm tư nàng, hắn từ trước đến nay đều hiểu rõ.
Những năm nàng theo bên hắn, đa phần là ngoan ngoãn thuận hòa, chỉ thỉnh thoảng mới giở trò đôi chút.
Không có tâm cơ sâu xa, cũng chẳng rối rắm khó lường.
Tựa như con thỏ trắng bị chọc giận mà cắn người, vẫn mềm mại trắng muốt khiến người thấy đáng yêu.