Chương 10 - Khi Vợ Của Hào Môn Nói Ly Hôn
Lỗi là ở anh, là anh đã quên mất lời hứa năm xưa.
Nhưng giờ anh đã nhận ra sai lầm rồi. Anh sẽ đến xin lỗi cô.
Chờ cô nguôi giận, anh sẽ cầu hôn lại lần nữa. Bọn họ vẫn sẽ là vợ chồng Giang — như đã từng.
Còn Lê Thính Tuyết? Anh sẽ chu cấp đầy đủ bên ngoài, đợi cô ta sinh con xong sẽ chuyển hộ khẩu cho đứa trẻ sang tên Thẩm Thanh Uyên, tuyệt đối không để cô ta lên mặt.
Trong lòng anh, người duy nhất xứng làm bà Giang… luôn luôn là Thẩm Thanh Uyên.
Nghĩ đến đó, Giang Luật Minh không kìm được mà khẽ nhếch môi cười, cảm thấy mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát.
Đẩy cửa bước vào phòng bệnh trống rỗng, anh hào hứng cất tiếng:
“Thanh Uyên, anh đến xin lỗi em rồi đây.”
Chương 9
Nói xong, chẳng có ai đáp lại.
Giang Luật Minh nhìn quanh phòng bệnh, rồi bước đến cửa nhà vệ sinh.
“Thanh Uyên, em ở trong đó à? Anh tới xin lỗi em thật mà.”
“Chuyện hôm qua là anh quá đáng. Anh không nên bỏ rơi em vì Tuyết Tuyết.”
“Đừng giận anh nữa, được không? Ngày mai anh rảnh, mình đi đăng ký kết hôn lại nhé.”
Nhìn cánh cửa kính đóng chặt, Giang Luật Minh bật cười bất đắc dĩ.
“Thanh Uyên, anh biết em vẫn còn giận. Anh sai rồi.”
“Anh không nên để Tuyết Tuyết mang thai, càng không nên khiến em chịu tủi thân như vậy.”
“Phòng của mẹ, anh vẫn cho người dọn dẹp mỗi ngày. Em ra đi, mình cùng đưa mẹ về lại bệnh viện.”
Vẫn không có ai trả lời.
Lông mày anh cau lại, giọng dần mất kiên nhẫn: “Thanh Uyên, đủ rồi đấy. Nếu em còn tiếp tục làm loạn, anh sẽ thu lại lời vừa rồi đấy. Thanh Uyên?”
Anh gõ cửa.
“Cộc cộc.”
“Thanh Uyên? Em không trả lời, anh sẽ vào đó đấy!”
“Cộc cộc.”
“Thanh Uyên, anh thật sự sẽ—”
“Tổng Giám đốc Giang? Phu nhân xuất viện rồi mà?”
Giọng y tá trưởng vang lên từ sau lưng, cắt ngang lời Giang Luật Minh.
Anh sững người, tim như khựng một nhịp: “Cô nói gì? Thanh Uyên xuất viện rồi? Khi nào?”
“Khoảng nửa tiếng trước.” “Phu nhân đi lại vẫn khó khăn, nên đích thân viện trưởng đã đến hỗ trợ làm thủ tục xuất viện cho cô ấy.”
“Nói là không thích mùi thuốc trong bệnh viện, muốn đổi chỗ tĩnh dưỡng. À đúng rồi, phu nhân còn nhờ tôi đưa cái này cho ngài, bảo rằng ngài xem rồi sẽ hiểu.”
Y tá trưởng đưa cho Giang Luật Minh một túi hồ sơ.
Anh mở ra, bên trong là một tấm thẻ ngân hàng và một bản thỏa thuận ly hôn đã ký tên.
Mặt sau của thẻ, dòng chữ viết tay rõ ràng:
【Tiền viện phí.】
Giang Luật Minh hiểu rất rõ — Thẩm Thanh Uyên lần này là muốn hoàn toàn cắt đứt với anh.
Không kịp nghĩ gì thêm, anh đẩy mạnh y tá ra rồi lao khỏi phòng bệnh.
Anh phải đi tìm cô.
Anh không tin Thẩm Thanh Uyên lại nhẫn tâm đến mức đó.
Rõ ràng trước kia họ đã từng hạnh phúc đến vậy, vậy mà bây giờ cô lại bỏ rơi anh một cách dứt khoát như thế?
Càng nghĩ, cơn giận trong lòng Giang Luật Minh càng dâng lên.
Lúc đi ngang qua một phòng khám, anh vô tình nghe thấy có người nhắc đến tên “Thẩm Thanh Uyên”.
Anh bất giác dừng chân, nghiêng tai lắng nghe.
“Mấy người biết tôi vừa thấy gì ở dưới lầu không? Chủ tịch Tạ Duẫn của Tập đoàn Tạ Thị đấy! Chính tay ôm một người phụ nữ lên xe, đoán xem là ai?”
Các y tá lập tức ồn ào cả lên, thi nhau phản đối:
“Không thể nào! Tạ tổng nổi tiếng là không gần phụ nữ mà. Lần trước có một nữ minh tinh cố tình tiếp cận anh ấy ở dạ tiệc, kết quả bị vệ sĩ của Tạ tổng ném ra khỏi hiện trường, lên hot search ba ngày liền!”
“Đúng đó, cô nói Giang tổng thì tôi còn tin, chứ Tạ tổng thì đừng đùa.”
Y tá đầu tiên cười lạnh:
“Tôi nói thật đấy, tôi đứng gần nên thấy rất rõ. Trợ lý và vệ sĩ đều đứng một bên, vậy mà Tạ tổng vẫn như không thấy ai, trực tiếp bế người phụ nữ đó lên xe.”
Một cô y tá bĩu môi, chua chát nói:
“Không biết là con hồ ly tinh nào quyến rũ được Tạ tổng đây? Mất mặt thật.”
Người bên cạnh huých cô một cái:
“Đừng đùa nữa, tôi nói nghiêm túc. Các cô đoán xem đó là ai?”
“Không lẽ là minh tinh nào đó, hoặc con gái nhà quyền quý nào… chẳng lẽ lại là phu nhân Giang gia?”
Nói đến đây, cả phòng đều phá lên cười.
Ai chẳng biết, Giang gia và Tạ gia là kẻ thù không đội trời chung ở thủ đô.
Một nhà gặp chuyện, nhà kia sẵn sàng lập tức ăn mừng.
Đặc biệt là Tạ Duẫn và Giang Luật Minh — mỗi lần cùng xuất hiện là y như rằng xảy ra chuyện.
Duy chỉ có một lần họ hòa nhã, chính là ngày Giang Luật Minh kết hôn với Thẩm Thanh Uyên.
Tạ Duẫn không tham dự, chỉ gửi một bó hoa bách hợp đẫm sương.
Tối hôm đó, Giang Luật Minh ra lệnh: “Biệt thự Giang gia, tuyệt đối không được trồng hoa bách hợp.”
Tiếng cười rôm rả bỗng ngừng bặt.
Bởi vì y tá kể chuyện ban đầu đang nhìn mọi người với vẻ mặt… “các người đoán trúng rồi.”
“Gì cơ? Thật sự là cô Thẩm?”
“Thế giới này điên rồi à? Giang tổng có biết không?”
“Chắc chắn là chưa biết. Nếu biết, anh ta đã xông tới Tạ gia rồi. Cô Thẩm cũng sẽ gặp họa mất, ly hôn là cái chắc.”