
Khi Viên Ngọc Quý Bị Lãng Quên
Trong lớp, đám con trai tổ chức một cuộc bầu chọn “nữ sinh xấu xí nhất”, và tôi là người nhận được số phiếu cao nhất.
Trong danh sách những người bỏ phiếu cho tôi, cái tên Chu Tuấn nổi bật lên rõ rệt.
Lúc ấy, tôi đã âm thầm yêu anh suốt sáu năm, coi anh như ánh sáng duy nhất trong cuộc đời mình.
Vậy mà từng nét chữ của anh lại là những lời chế nhạo dành cho tôi, một cô gái ngây thơ, không hiểu biết gì mà dám tỏ tình với anh, tưởng rằng đó là tình yêu.
Nhiều năm sau, trong một cuộc phỏng vấn trên kênh tài chính, người dẫn chương trình hỏi Chu Tuấn liệu anh có điều gì hối hận không.
Anh nhìn thẳng vào ống kính và đáp: “Hồi cấp ba, tôi mù quáng, coi viên ngọc quý như thứ tầm thường, để rồi bị người khác cướp mất. Bảy năm qua, ngày nào tôi cũng ân hận. May mà giờ cô ấy vẫn còn độc thân, tôi vẫn còn cơ hội.”
“Người khác” mà anh nói đến hiện đang ngồi ăn tối cùng tôi.
Nghe vậy, anh lịch sự đặt dao nĩa xuống, đẩy phần thịt bò đã cắt gọn gàng tới trước mặt tôi, rồi nhẹ nhàng nói rằng anh phải ra ngoài để gọi điện.
Trên ban công, với tầm nhìn ra biển, anh lạnh lùng nói: “Tập đoàn Hoàn Vũ đã qua vòng gọi vốn C rồi, đúng không? Bảo Bắc Đầu, Lợi Nhật và Trì Sinh rút toàn bộ vốn.”
Bình luận