Chương 3 - Khi Tuyết Rơi Tâm Chết
3
Ta bắt đầu cố tình né tránh Thẩm Khoát.
Hắn mang đồ tới, ta liền để bạc hoặc vật tương đương trước cửa, không muốn gặp mặt.
Gặp trong thôn, ta chỉ xa xa gật đầu, rồi vội vã rời đi.
Hắn dường như cũng hiểu ý ta, dần dần bớt sang hơn trước.
Trong lòng ta chẳng rõ là tư vị gì, có chút mất mát, lại xen lẫn một tia nhẹ nhõm.
Cho đến ngày đó, ta đổ bệnh.
Không biết là nhiễm hàn hay không quen thủy thổ, ta nôn mửa không dứt, toàn thân lạnh buốt, mê mê hồ hồ mà phát sốt.
Ta nằm trên giường, chỉ cảm thấy mình e là sẽ chết lặng lẽ trong góc tối không người hay biết này.
Ý thức mơ hồ, ta tựa như lại trở về Tướng phủ.
Hạ Diễn đứng trước mặt ta, ánh mắt cao ngạo, từ trên nhìn xuống:
“A Lê, nữ nhân như ngươi, rời khỏi ta thì căn bản không sống nổi.”
Không, ta có thể sống.
Ta nhất định phải sống.
Ta dốc hết chút khí lực cuối cùng, gắng gượng bò dậy từ trên giường, định rót ngụm nước, nhưng thân thể mềm nhũn, ngã sấp xuống đất.
Lần nữa tỉnh lại, ta phát hiện mình nằm trên giường nhà Thẩm Khoát.
Trong phòng đốt sẵn lò than ấm áp, trong không khí thoang thoảng mùi thuốc thảo dược.
“Ngươi tỉnh rồi?” Thanh âm Thẩm Khoát vang lên bên cạnh.
Ta xoay đầu, thấy hắn ngồi trên chiếc ghế con cạnh giường, trong tay đang gọt một pho tượng gỗ nhỏ, thần sắc chuyên chú.
“Ta… sao lại ở đây?” Giọng ta khàn khàn đến khó nghe.
“Ngươi phát sốt. Vương đại nương gọi ta, ta liền cõng ngươi sang.”
Hắn đặt con dao nhỏ và mảnh gỗ xuống, rót cho ta một chén nước ấm.
“Lang trung tới xem rồi, nói ngươi thân thể hư nhược, lại bị nhiễm hàn, phải hảo hảo tịnh dưỡng.”
Ta uống nước, cổ họng dễ chịu hơn nhiều.
“Đa tạ ngươi… lại liên lụy ngươi bận lòng.”
Hắn trầm mặc một hồi, rồi bỗng thấp giọng mở miệng, thanh âm mang theo tia khàn khàn nặng nề:
“A Lê, ngươi… có phải sợ ta không?”
Ta khẽ giật mình, nhất thời không biết nên đáp thế nào.
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trầm tĩnh nhìn ta, trong đáy mắt có thứ cảm xúc ta nhìn không thấu.
“A Lê, theo ta đi.”
Ta hoàn toàn sững sờ, tưởng mình vì phát sốt mà nghe lầm.
Nhưng hắn rất nghiêm túc, từng chữ từng chữ lặp lại:
“Cùng ta sống đi. Ta có sức vóc, biết săn bắn, biết cày cấy, sẽ không để ngươi đói. Ta không biết nói lời hoa mỹ, nhưng ta hứa, chỉ cần ta còn một hạt cơm, tuyệt không để ngươi chỉ uống cháo.”
Lời hắn mộc mạc không thể mộc mạc hơn.
Không có non cao biển rộng, chẳng hứa ngọc ngà lụa là.
Chỉ một miếng cơm, một bát cháo.
Chính mấy lời giản đơn ấy lại khiến mắt ta đỏ hoe trong khoảnh khắc.
Ở Tướng phủ sáu năm, ta mặc gấm lụa, ăn sơn hào hải vị, nhưng thường chỉ một mình ngồi trước mâm cơm nguội lạnh, từ tờ mờ sáng chờ đến đêm đen.
Hạ Diễn luôn bận.
Bận luyện binh, bận xã giao, bận với những hoài bão lớn lao.
Nhưng điều ta mong mỏi chưa bao giờ là những thứ ấy.
Điều ta muốn, bất quá chỉ là sáng có cháo nóng, tối có ánh đèn, bên cạnh có người biết lạnh biết nóng.
Ta nhìn nam nhân trầm lặng ít lời trước mặt mình.
Hắn có lẽ chẳng cho ta được thiên hạ, nhưng hắn nguyện dâng lên tất cả thiên hạ của hắn.
Nước mắt ta trào ra, khóc đến mức đem hết uất ức và khổ đau bao năm rũ sạch.
Hắn có chút luống cuống, vụng về đưa tay như muốn vỗ về lưng ta, nhưng tay lại dừng lưng chừng không dám chạm.
Ta khóc đủ rồi, lau khô nước mắt, ngẩng lên nhìn hắn, nghiêm túc gật đầu.
“Được.”