Chương 8 - Khi Trọng Sinh Tái Khởi Đầu

Điều tôi không ngờ là – anh ta lại trực tiếp chặn tôi ngay trước cửa nhà.

Hôm đó tan làm về, tôi thấy một dáng người tiều tụy ngồi chồm hổm bên cửa.

Giang Bác Văn từng hào hoa kiêu ngạo giờ râu ria xồm xoàm, mắt trũng sâu, người nồng nặc mùi rượu và ẩm mốc, trông chẳng khác gì một con chó hoang bị chủ bỏ rơi.

Vừa thấy tôi, mắt anh ta sáng lên, loạng choạng đứng dậy chặn ngay trước mặt tôi.

“Linh Lang, anh biết anh sai rồi… Em tha thứ cho anh được không?”

Giọng anh ta khàn đặc, mang theo tiếng nức nở:

“Linh Lang… anh cũng bị con tiện nhân A Nhã đó lừa đấy chứ! Anh mới là người bị hại lớn nhất mà!”

Tôi chẳng buồn để ý mấy lời điên rồ đó, lách người định bấm mật mã cửa.

Nhưng anh ta lại chộp lấy cổ tay tôi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm:

“Anh biết bây giờ nói gì cũng muộn rồi… nhưng anh vẫn phải nói. Xin lỗi. Kiếp trước… và cả kiếp này… anh đúng là một thằng ngu không hơn không kém.”

Tôi nhìn anh ta lạnh lùng, trong lòng không gợn chút sóng nào.

“Giang Bác Văn, anh không phải ngu, mà là xấu xa.”

“Anh xin lỗi chẳng phải vì anh nhận ra lỗi lầm, mà chỉ vì anh mất hết tất cả.”

“Nếu nhà thầy bây giờ vẫn vinh hiển, nếu dự án khai quật lăng mộ Tây Hán vẫn nằm trong tay anh, liệu anh có đứng ở đây không?”

Tôi nhìn gương mặt anh ta xám ngoét, từng chữ như dao cứa thẳng:

“Anh xuất hiện trước mặt tôi bây giờ, chỉ khiến tôi thấy ghê tởm. Biến đi, càng xa càng tốt. Không có anh, cuộc đời tôi mới có thể yên ổn.”

Khi cánh cửa sắt sắp đóng lại, anh ta bất ngờ vươn tay bám chặt lấy khung cửa, đôi mắt đỏ ngầu ngập tràn tuyệt vọng van xin:

“Thật sự… không thể cho anh thêm một cơ hội nữa sao?”

Tôi lạnh lùng đẩy cửa bước vào nhà.

“Rầm!”

Tiếng cửa đóng sầm lại, cắt đứt hoàn toàn anh ta và cả quá khứ nhơ nhớp đó.

Từ hôm đó trở đi, tôi không còn gặp lại Giang Bác Văn nữa.

Thấm thoắt đã mười năm trôi qua.

Tôi đã trở thành gương mặt dẫn đầu trong giới khảo cổ học trong nước, dẫn dắt nhóm của mình vượt qua từng thử thách nghiên cứu, danh tiếng lan ra quốc tế.

Trong một hội thảo khảo cổ quốc tế lần này, tôi là khách mời danh dự thực hiện báo cáo khai mạc.

Đồng nghiệp từ khắp nơi đổ về vây quanh tôi, ánh mắt đầy tôn trọng và ngưỡng mộ.

Trong lúc nghỉ giải lao, một người bạn học cũ ghé sát lại, hạ giọng nói nhỏ:

“Giáo sư Tô, cô biết không? Dạo trước tôi gặp A Nhã đấy.”

Tôi cầm tách trà, hơi khựng lại một nhịp nhưng giọng vẫn điềm nhiên:

“Ồ? Cô ta giờ làm gì rồi?”

“Làm bồi bàn ở quán hải sản mới mở ở trung tâm thành phố.”

“Tôi đi ăn với bạn, cô ta tới ghi món. Nhìn thấy tôi thì cứng đờ người, mặt đỏ như máu, cúi gằm chẳng dám ngẩng đầu. Nghe nói mấy năm nay đổi việc lia lịa mà chẳng trụ được chỗ nào lâu.”

“Còn Giang Bác Văn thì giờ làm nhân viên quèn cho một công ty nhỏ, hơn ba mươi tuổi đầu mà đi chân chạy vặt, bưng bê tài liệu. Mấy hôm trước tôi ngang qua thấy anh ta khệ nệ vác đồ dưới sảnh công ty… Haizz, đúng là thời thế thay đổi.”

Tôi đặt tách trà xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng bình thản như nước:

“Ừ. Đúng là thời thế thay đổi.”

Những kẻ năm xưa giẫm lên vai người khác để leo lên, cuối cùng cũng chỉ làm nền cho câu chuyện của tôi.

Còn tôi – đã đứng ở độ cao mà họ cả đời này cũng không bao giờ với tới được.

Đó chính là sự sắp đặt công bằng nhất của số phận:

Ai cũng sẽ nhận về đúng thứ mình đáng có.

[Hết]

Báo cáo