Chương 12 - Khi Trời Đảo Ngược

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thân thể Phó Dự vẫn chưa khá lên được bao nhiêu.

Bên kia, lão Hoàng đế ba ngày hai bận sai người tới giục hắn hồi chức.

Đơn từ chức của Phó Dự, hắn dâng lên ba lần lần nào cũng như đá ném ao làng, chẳng thấy hồi âm.

Cho đến một ngày, Phó Dự vào cung, vừa cúi người hành lễ xong đã phun ra một ngụm máu tươi, người ngã lăn ra giữa sân điện.

Ta chạy đến tận cửa trung cung gào khóc ầm ĩ, Hoàng đế lúc đó mới biết xấu hổ mà chịu thả người.

Ta muốn đưa Phó Dự về Thục địa, liền nhỏ giọng thuyết phục:

“Thục địa mùa đông cũng ấm lắm, không rét mướt như kinh thành đâu. Thương thế của chàng vốn sợ lạnh… ta…”

Chưa kịp nói hết câu, Phó Dự đã cúi đầu hôn lên môi ta, ngắt lời:

“Từ Chiêu Chiêu, ta theo nàng về Thục.”

Ta muốn đưa Phó Dự về quê, để mẫu thân nhìn thử xem… nam nhân ta chọn là người thế nào.

Hắn không cần ta phải dịu dàng nhu mì, không cần ta phải khéo léo nhu thuận.

Hắn chỉ cần ta biết tranh, biết giành, và tuyệt đối không bao giờ để bản thân bị bắt nạt nữa.

Ta muốn nàng sống một đời thỏa lòng sảng khoái, thuận buồm xuôi gió.

Ngoại truyện Phó Dự:

1

Năm ta hai mươi hai tuổi, phụng mệnh đi công cán, từng lưu lại Thục địa một thời gian.

Để che giấu thân phận, ta trà trộn vào phủ Quảng Lăng Hầu làm phu xe.

Con gái trưởng của Quảng Lăng Hầu đại tiểu thư Từ Chiêu Chiêu, nhũ danh Nương Nương.

Từ nhỏ đã học nữ đức, phu nhân trong phủ dùng đủ thứ quy củ nghiêm khắc của kinh thành để dạy dỗ nàng.

Từ Chiêu Chiêu học rất giỏi.

Giống hệt những tiểu thư khuê các ở thượng kinh đoan trang, hiền thục, kín đáo.

Và cũng… vô cùng nhàm chán.

Nếu như nàng không lén lút uy hiếp ta dạy nàng cưỡi ngựa.

2

Công việc của ta toàn là những chuyện đầu rơi máu chảy, có lúc vô tình sẽ để lộ sơ hở.

Người đầu tiên trong phủ phát hiện ra ta có điều không ổn… chính là Từ Chiêu Chiêu, khi ấy mới mười bốn tuổi.

Hôm đó ta mang thương tích trở về, vừa vào phủ liền bắt gặp nàng nửa đêm canh ba, lén lút mò ra trộm ăn… đùi gà.

Vì muốn giữ dáng, hầu phu nhân không cho nàng ăn nhiều.

Ban ngày, Từ Chiêu Chiêu rất nghe lời.

Đến tối thì… nàng tự nghĩ cách xoay xở.

Bốn mắt nhìn nhau.

Từ Chiêu Chiêu trừng mắt nói:

“Ngươi là cái người đánh ngựa lợi hại kia.”

Nàng bảo ta “lợi hại”, chắc là do lần ta thuần phục được con ngựa dữ từ Tây Vực đưa tới.

Ta chẳng buồn để tâm, lập tức xoay người bỏ đi.

Cả đêm đó trằn trọc suy nghĩ cũng không hiểu nổi rõ ràng ta che kín từ đầu tới chân, sao cái nha đầu ấy lại nhận ra được?

3

Từ Chiêu Chiêu tưởng đâu nắm được thóp của ta.

Rõ ràng đã ngửi thấy mùi máu tanh, vậy mà không chạy, lại còn lẽo đẽo bám theo, dám uy hiếp ta.

“Ta biết người hôm đó là ngươi.”

Ta nghiêm túc suy nghĩ có nên giết người diệt khẩu không, thì nàng liền nói tiếp:

“Trừ khi ngươi chịu dạy ta cưỡi ngựa. Nếu không… ta sẽ méc cha ta!”

“……”

Thôi vậy.

Chẳng qua cũng chỉ là cưỡi ngựa con, có gì sai chứ?

Từ Chiêu Chiêu thì nữ giới thuộc làu làu, nhưng đến một điều cũng chẳng làm theo cái nào cho ra hồn.

4

Từ Chiêu Chiêu cứ tưởng rằng mình đã nắm được nhược điểm của ta, nên càng ngày càng được nước lấn tới.

Về sau, đến nửa đêm nàng cũng dám chặn đường ta, đòi ta phải mua bánh hạch đào Nam Trai đem về cho nàng.

Ta hừ lạnh một tiếng, khinh thường ra mặt.

Ta là quan viên triều đình, làm việc đầu rơi máu chảy, sao có thể vì nàng mà chạy một mạch tới tận thành Bắc chỉ để mua cái thứ… bánh hạch đào vớ vẩn ấy?

Vậy mà…

Từ Chiêu Chiêu lại thật sự ngồi chờ trước cửa căn nhà đổ nát ta ở, chỉ vì cái bánh nàng đòi.

Nực cười thay cuối cùng ta thật sự đi mua.

Còn xếp hàng hơn nửa canh giờ.

Ta nhìn Từ Chiêu Chiêu hí hửng gặm bánh, lòng đầy gian xảo mà nghĩ: nếu có một ngày nàng nghe được danh tiếng khét tiếng của ta tại kinh thành, không biết còn nuốt nổi miếng bánh ấy không.

5

Lúc bị triệu về kinh, ta đi vội vã.

Trong lòng cứ thấy như bỏ sót điều gì đó.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng rao trên phố:

“Bánh hạch đào Nam Trai đây, còn nóng hổi đây!”

Lúc ấy… ta mới nhớ ra.

Ta quên mất… không kịp nói lời từ biệt với Từ Chiêu Chiêu.

Cuộc sống của ta là những ngày liếm máu trên lưỡi đao, là thế giới mà một Từ Chiêu Chiêu ngồi dưới hiên nhà ăn bánh hạch đào chẳng bao giờ biết đến.

Thôi thì… để nàng ở lại Thục địa, tiếp tục học nữ giới, thỉnh thoảng vụng trộm ăn chút bánh hạch đào.

Như thế… cũng coi như trọn vẹn rồi.

Nhưng Từ Chiêu Chiêu lại lên kinh thành.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)