Chương 3 - Khi Trở Về Đã Làm Cha

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7.

Trong mắt Dư Nam Đình thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn.

“Được… được thôi.”

“Nhưng hôm nay trong nhà có khách. Bạn tôi mới làm cha, không có chỗ tổ chức tiệc đầy tháng cho em bé nên đến nhờ nhà tôi.”

“Em không để bụng chứ?”

Trước đây, tôi từng nghĩ anh ta là một người như thần tiên.

Mỗi lần tôi bị bắt nạt, anh ta đều kịp thời xuất hiện.

Mỗi lần tôi cảm thấy không khỏe, anh ta cũng luôn bình tĩnh xử lý.

Có một năm mùa đông, tôi cùng anh ta ra ngoài mua pháo.

Trên đường gặp một cặp đôi đang cãi nhau.

Lý do là vì chàng trai đã lừa dối cô gái, đi tìm người con gái khác để vui chơi.

Khi đó anh ta nói với tôi:

“Linh Linh, sau này chọn đàn ông thì phải sáng suốt. Phải lấy anh – Anh Nam Đình của em – làm hình mẫu mà tìm.”

“Anh sẽ không bao giờ lừa dối ai cả.”

Thế mà bây giờ, toàn thân anh ta toàn là lời dối trá.

Có lẽ là vì tôi thực sự đã trưởng thành rồi, tôi lại không muốn vạch trần anh ta.

Tôi muốn xem thử anh ta có thể lừa dối tôi đến bao giờ.

“Không để bụng đâu.”

Nghe tôi nói vậy, Dư Nam Đình nở nụ cười, muốn kéo tay tôi nhưng tôi tránh đi.

Trong mắt anh ta hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó cười gượng như thể tự trấn an bản thân.

“Giờ lại khách sáo với anh rồi.”

“Không sao, anh sẽ luôn bên em, khiến em trở lại như xưa.”

Nhưng trong lòng tôi rất rõ, tôi không thể quay về như trước nữa.

Ba năm trước, anh ta lừa tôi ra nước ngoài làm bác sĩ không biên giới.

Tôi đã chứng kiến quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, đã từng nhìn thấy một đứa trẻ vừa mỉm cười với tôi giây trước, giây sau đã trở thành một cái xác lạnh lẽo.

Khi đó tôi đã nghĩ — phải học cách trân trọng thời gian.

Vì ngày mai và tai họa, chẳng biết thứ nào sẽ đến trước.

Cho nên bây giờ, tôi không muốn lãng phí thời gian của mình cho những người không xứng đáng.

Dư Nam Đình không đưa tôi vào phòng ngủ chính trước kia, mà dẫn tôi tới phòng khách.

Anh ta giải thích:

“Bạn anh sĩ diện, nên bảo với người ngoài rằng căn nhà này là của cậu ấy, cho nên tạm thời ngủ ở phòng chính.”

“Chờ vài ngày nữa rảnh, anh sẽ bảo quản gia dọn dẹp lại phòng em ở cho thật sạch sẽ, khi đó em hãy chuyển vào nhé.”

“Ừ.”

Tôi đặt túi của mình xuống.

Anh ta nhìn tôi vài giây, lại nói:

“Nghĩ lại thì em cũng không thích chỗ đông người. Em cứ nghỉ ngơi ở đây cho thoải mái, anh đi lo chút việc.”

8.

Sau khi Dư Nam Đình rời đi, tôi lấy từ túi áo ra một hòn đá.

Trên đó có khắc dòng chữ tiếng Anh: 【Bình an và vui vẻ.】

Đây là món quà mà một cậu bé tặng tôi trong thời gian tôi hỗ trợ ở châu Phi.

Lúc đó, bố mẹ cậu bé đều đã mất, chỉ còn lại mình em ấy.

Cậu bé dùng đôi tay đen nhẻm đưa cho tôi hòn đá ấy, nói bằng tiếng Anh:

“Chị ơi, tặng chị này. Chị có thể tặng nó cho người chị yêu quý, để sau này anh ấy luôn được bình an.”

Tôi nhận lấy, chuẩn bị đứng dậy đi lấy kẹo cho em ấy ăn.

Nhưng ngay giây tiếp theo, em ấy bị một viên đạn bắn trúng đầu, ngã gục ngay trước mặt tôi.

Khi đó, tôi gào khóc đến mức không còn giữ được bình tĩnh, định chạy đến cứu chữa.

Nhưng đồng nghiệp đã kéo tôi đi.

Lúc lấy lại tinh thần, tôi mở cửa phòng khách ra, bắt đầu quan sát kỹ ngôi nhà này.

Vừa rồi vì quá kích động, tôi quên mất việc để ý xung quanh.

Trong căn nhà này, có rất nhiều dấu vết của một người phụ nữ khác.

Phòng tắm có khăn mặt và mỹ phẩm của phụ nữ.

Trên bàn trà có hoa tươi, bình sữa và cả đồ chơi trẻ em.

Xem xong những thứ ấy, tôi đi về phía phòng ngủ chính.

Trước kia, tôi luôn ngủ ở đây — căn phòng mà Dư Nam Đình đã thiết kế đúng theo sở thích của tôi.

Tôi vừa đặt tay lên tay nắm cửa thì một giọng nữ vang lên, cắt ngang.

“Cô là Tống Nguyệt Linh?”

9.

Tôi quay lại, thấy người phụ nữ vừa được Dư Nam Đình gọi là “Tiểu Vũ” đang đứng sau lưng mình.

Cô ấy vóc người hơi đầy đặn, mặc một chiếc váy rộng, nhưng đôi mắt rất đẹp.

To, sáng, nhìn có vẻ hiền hậu.

“Tôi là.”

Trước kia khi đi chữa bệnh, thường có người hỏi tôi có phải là Tống Nguyệt Linh không.

Lần nào tôi cũng trả lời dứt khoát: “Tôi là.”

Có lẽ vì thế mà thành thói quen nghề nghiệp.

Cô ấy quan sát tôi kỹ lưỡng, đột nhiên khẽ cười khẩy một tiếng:

“Nam Đình vẫn chưa nói với cô đúng không? Tôi là vị hôn thê của anh ấy.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)