Chương 2 - Khi Tro Cốt Rơi
“Mày nói gì với mẹ? Làm mẹ bị kích động?”
Tôi đối mặt với ánh mắt đỏ rực sắp nứt ra của anh trai.
Lòng đau như cắt.
Phải rồi.
Giữa bao ánh mắt xung quanh.
Mẹ làm rơi hộp tr/o c/ốt xuống đất.
Phản ứng đầu tiên của anh ta vẫn là đổ lỗi lên đầu tôi.
Mẹ thấy vậy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tôi nhìn anh trai, không lùi bước trước ánh mắt ấy.
Trong lòng trào lên một trận mỉa mai.
「Anh trai mình đúng là quái đản, thương yêu Thẩm Thục Dao đến tận xương tủy, nhưng cô ta đối xử với anh thế nào? Từ đầu đến cuối chỉ mong anh chết để nuốt trọn tài sản.
Chiếc BMW của anh đã bị Thẩm Thục Dao động tay động chân, hệ thống phanh đã hỏng. Không ngoài dự đoán, anh sắp gặp tai nạn, rồi liệt nửa người.
Đến lúc đó thì khổ rồi, Thẩm Thục Dao sống lại trở về, ngày nào cũng tát anh no nê, bắt anh ăn cơm thừa canh cặn để sống lay lắt, sống còn không bằng chết, cuối cùng còn bị đưa vào viện tâm thần, nối gót mình năm xưa.」
Chớp mắt.
Cơn đau nơi gáy biến mất.
Thì ra là tay anh trai đã buông ra.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, kinh hoàng nhìn tôi.
“Em, em vừa nói gì?”
Tôi cúi đầu, không nói lời nào.
Tôi đã nói gì ư?
Từ đầu đến cuối, tôi có hé miệng đâu.
Anh không thấy sao?
________________________________________
03
“Thẩm Thanh Thanh, em làm tôi buồn nôn. Từng đính hôn với người như em là nỗi nhục lớn nhất đời tôi.”
Cố Thần trong bộ vest đen nhìn tôi đầy hận ý.
Vẻ ghê tởm trên mặt, không hề che giấu.
Anh ta ghét tôi.
Vì sự trở về của tôi, nhà họ Cố đích danh yêu cầu nhà họ Thẩm đổi người.
Dù nói gì đi nữa, tôi mới là huyết mạch thật sự của nhà họ Thẩm.
Dù tôi không quan tâm đến anh ta, nhà họ Cố vẫn không hài lòng.
Thế là.
Tôi trở thành cái gai trong mắt anh ta.
Khi Thẩm Thục Dao hãm hại tôi, anh ta chỉ biết hùa theo, mắng tôi là tiện nhân độc ác.
Giờ trong mắt anh ta, Thẩm Thục Dao bị tôi ép đến chết.
Sự thù hận với tôi, không cần nói cũng biết.
Tôi hít sâu một hơi: “Anh biết đấy, tôi chưa bao giờ muốn lấy anh.”
Cố Thần bĩu môi: “Ếch mà đòi ăn thịt thiên nga, cứng miệng làm gì?”
Ếch.
Phải rồi.
Trong mắt mọi người, tôi chính là con ếch nhảy ra từ bùn lầy, làm người ta phát ghê, phá hỏng hạnh phúc của người khác.
Nhìn Cố Thần, tôi bật cười chế nhạo trong lòng.
「Đúng là tự luyến, anh diễn vai si tình bao nhiêu năm, trong mắt Thẩm Thục Dao chẳng là gì cả.
Cô ta chỉ yêu tên tóc vàng chở cô ta đua xe, nổi loạn, chơi trò mạo hiểm.
Chỉ vì tài sản nhà họ Cố, dù mang thai, cô ta vẫn cưới anh, rồi ngang nhiên hú hí với gã kia trên giường cưới, chậc chậc chậc……」
Sắc mặt vốn hung hăng của Cố Thần đột nhiên run rẩy, trắng bệch như giấy.
Cả người như bị rút sạch sức lực, suýt ngã quỵ.
Anh ta chỉ tay vào tôi.
“Em, em, em……”
Tôi ngẩn người.
Sao từng người một đều như vậy?
Mà tất cả đều bị mẹ nhìn thấy.
Bà bắt đầu tiễn khách, không nói lý do.
Mọi người nhìn đống tro trên đất, cũng không hỏi gì thêm, tự giác rời đi.
Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại bốn người chúng tôi.
Tôi cúi mặt, hoàn toàn không để ý ba người họ đang trao đổi ánh mắt với nhau.
“Thanh Thanh, con… con đứng dậy đi……”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, khó tin.
Vì đó là giọng mẹ, lại còn dịu dàng.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Sau khi trùng sinh, ban đầu ai cũng như cũ, sao giờ lại lạ thế?
Một suy đoán chợt hiện lên trong đầu.