
Sau khi mất trí nhớ, Cố Thâm tưởng tôi là kẻ lừa đảo, ném cho tôi một chiếc thẻ đen, lạnh lùng nói:
“Cầm tiền rồi biến đi.”
Tôi cầm thẻ, cúi đầu nhìn que thử thai vừa hiện hai vạch, lòng vui như mở hội.
Có tiền, có con, lại không phải đối mặt với người đàn ông mặt lạnh như tiền mỗi ngày – cuộc sống này quá tuyệt vời rồi còn gì!
Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, lúc đi khám thai, tôi lại đụng mặt Cố Thâm ở bệnh viện.
Lần một, lần hai, lần ba…
Gặp càng nhiều, ánh mắt anh ta nhìn tôi càng kỳ lạ, như đang nhìn một sinh vật hiếm có khó tìm.
Tôi bắt đầu lo anh ta sẽ nhớ lại chuyện trước kia, liền âm thầm tính chuyện dọn sang thành phố bên cạnh để tránh mặt.
Vừa ngẩng đầu, đã thấy anh hít sâu một hơi, sải bước đi thẳng về phía tôi.
Lần đầu tiên kể từ sau khi mất trí nhớ, anh chủ động mở lời:
“Chồng em đâu, sao lần nào cũng thấy em một mình đi khám thai?”
“Có con rồi vất vả lắm, bên cạnh không có ai chăm thì sao mà được?”
“Anh nói thật đấy, anh có cảm giác đặc biệt với em.”
“Nếu em không ngại… để anh giúp em chăm con nhé?”
Tôi là người phụ nữ được Cố Thâm “bao dưỡng”.
Ngoại hình cũng tạm, tính tình hiền lành, buổi tối còn biết phối hợp làm anh vui vẻ.
Thế nên, một người xưa nay không dính dáng đàn bà như anh ta lại làm chuyện khiến ai nấy đều rớt tròng mắt — giữ tôi bên cạnh suốt hai năm trời.
Mọi người đều đồn đoán: chẳng lẽ Cố Thâm động lòng thật rồi?
Nhưng rồi anh gặp tai nạn.
Và lại đúng lúc đó… quên sạch về tôi.
Cái đồ trời đánh Cố Thâm, đừng nói là không muốn bồi thường nên cố tình giả mất trí đấy nhé?
Tôi còn đang ngồi tự nhủ như vậy, thì điện thoại vang lên, trợ lý Lý gọi đến, truyền đạt chỉ thị của Cố tổng sau khi mất trí nhớ.
Bình luận