Chương 5 - Khi Trái Tim Không Còn Đập Vì Anh
12
Trầm Sơ bước thẳng về phía tôi.
“Em sao thế? Sao lại đến bệnh viện?”
Vừa gặp đã chất vấn dồn dập.
Tôi thấy chẳng cần thiết phải giải thích.
Nhưng vẫn khẽ lắc đầu.
“Bạn bị thương, tôi đi cùng đến đây.”
Anh như thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống băng ghế bên cạnh, khẽ nói:
“Em không sao là tốt rồi.”
Nói đến đây mới nhớ — bệnh viện Nhân dân này cũng chính là nơi tôi điều trị tâm lý khi còn ở trong nước.
Tôi và bác sĩ tâm lý tại đây vẫn giữ liên lạc.
Ông ấy thường xuyên theo dõi sức khỏe tinh thần của tôi và hướng dẫn dùng thuốc.
Sau khi Trầm Sơ ngồi xuống, cả hai chúng tôi đều im lặng một lúc.
Tôi tưởng anh cuối cùng cũng chịu yên tĩnh lại như một “người đã chết”.
Ai ngờ, anh vẫn mở miệng nói tiếp.
Mà những lời nói ra… lại khiến tôi hoàn toàn không hiểu nổi.
“Ôn Lê, em đừng hiểu lầm. Anh và cô ấy thật sự không có gì cả.”
Anh nhìn tôi đầy thấp thỏm, trong giọng nói còn mang theo một chút căng thẳng.
“Suốt năm năm qua anh hoàn toàn không liên lạc với Hồ Dương.”
Liên quan gì đến tôi? Giải thích với tôi mấy chuyện này làm gì?
Tôi hờ hững đáp một câu:
“Ờ.”
Anh lại tiếp tục lảm nhảm một mình:
“Gần đây chỉ là vì chú ba anh đi công tác nước ngoài, mà đứa bé kia là con đầu tiên của ông ấy. Ông nội anh rất coi trọng.”
“Nghe nói anh từng quen biết Hồ Dương, nên nhất định bắt anh tranh thủ giúp đỡ chút việc.”
Tôi ngửa đầu nhìn lên trần nhà:
“Ờ.”
Anh cúi đầu, như thể đang gom hết dũng khí, dè dặt nói:
“Anh nghe nói… năm đó em đã xem được đoạn tin nhắn trong điện thoại anh…”
“Ờ ờ.”
Dù Trầm Sơ có nói gì với tôi đi nữa,
Tôi cũng chỉ đáp lại bằng mấy tiếng “ờ ờ” cho qua.
Cuối cùng, hình như anh bị chọc giận thật rồi.
Anh bất ngờ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào tôi không chớp mắt, khóe mắt còn hơi đỏ lên.
“Ôn Lê, ngoài ‘ờ ờ’ ra, em còn biết nói gì khác không?”
“Á á?”
“Em nhất định phải cố tình lạnh lùng như thế này à?” Anh nắm lấy cổ tay tôi, giọng run lên.
“Rõ ràng trước đây, chỉ cần anh nói chuyện với cô gái khác là em đã giận, đã bực.”
“Anh quên mất điều gì đó đã hứa, em sẽ nổi cáu, cả ngày không nói một lời với anh.”
“Anh từng thức đêm bay từ Mỹ về chỉ để xem em thi múa, khi em giành giải, lao từ sân khấu xuống ôm lấy anh – hình ảnh đó cả đời này anh không thể quên được.”
Anh không ngừng gợi lại những chuyện đã qua.
Như thể điều đó có thể chứng minh giữa chúng tôi từng tốt đẹp đến thế nào.
Thậm chí… từng yêu nhau sâu đậm đến nhường nào.
Anh nói:
“Ôn Lê, trước đây em chưa bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt này.”
Còn tôi thì chỉ thấy…
Chán.
Chán và mệt.
Tôi nói:
“Ồ, vậy à?”
13
Trầm Sơ như bị rút cạn sức lực, ngồi phịch xuống ghế, đầy thất vọng.
Thật ra, tôi không cố ý.
Chỉ là những chuyện riêng tư của anh ấy, tôi chẳng có hứng thú, cũng không muốn quan tâm.
Ngoài “ừ”, “ờ”, “à”, “á”, tôi thật sự không nghĩ ra còn có thể nói gì nữa.
Đàn ông ấy mà…
Đúng là sinh vật kỳ lạ.
Tôi mãi mãi không hiểu nổi.
Tiếc là bệnh viện không phải nhà tôi.
Nếu không thì giờ tôi đã lịch sự tiễn anh ta ra ngoài từ lâu rồi.
Đúng lúc tôi còn đang do dự có nên tìm cớ để rút lui một lúc không—
Thì tôi gặp lại bác sĩ tâm lý cũ của mình, người đã điều trị cho tôi khi còn ở trong nước.
“Ôn Lê?”
Vừa đi ngang hành lang, ông ấy thấy tôi thì dừng lại.
Mỉm cười nói:
“Mấy hôm trước nghe tin em về nước, không ngờ lại gặp nhanh vậy. Dạo này sức khỏe ổn không? Có gặp lại vấn đề gì về cảm xúc không?”
Tôi còn chưa kịp trả lời.
Người đang ngồi bên cạnh – Trầm Sơ – đã bật dậy trước cả tôi, phản ứng còn dữ dội hơn.
“Sức khỏe? Vấn đề cảm xúc gì cơ? Là nói về Ôn Lê sao? Cô ấy làm sao vậy?”
“Anh là Trầm Sơ?” – bác sĩ hơi nhíu mày, nhìn anh từ đầu đến chân.
Thời gian đầu điều trị, tôi từng cho bác sĩ xem ảnh tôi chụp chung với Trầm Sơ.
Bác sĩ suy nghĩ một lúc rồi nói với tôi:
“Tôi nghĩ, hai người nên nói chuyện thẳng thắn với nhau.”
“Điều đó có lợi cho việc giữ trạng thái hiện tại của em ổn định.”
“Dù sao thì… anh ta cũng được xem là một trong những nguyên nhân khởi phát tình trạng bệnh lý của em lúc đầu.”
Sau đó, bác sĩ quay sang Trầm Sơ:
“Anh vẫn chưa biết đúng không? Ôn Lê bị rối loạn nhận thức cảm xúc.”
“Nguyên nhân chính, là bắt đầu từ anh đấy.”
14
Việc Trầm Sơ có biết tôi bị bệnh hay không, thật ra tôi hoàn toàn không quan tâm.
Với tôi, anh ta có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Nhưng sau khi nghe bác sĩ kể lại mọi chuyện rõ ràng, cảm xúc của anh ta lại bất ngờ sụp đổ.
Anh từ từ ngồi thụp xuống.
Như một chú chó con bị lạc mất chủ, rúc vào bên chân tôi.
Trông vừa thê thảm, vừa cô đơn.
“Ôn Lê…” – Anh thì thầm khe khẽ, đưa tay ra, định nắm lấy ngón cái của tôi.
Tôi nghiêng người tránh đi.
Trầm Sơ khựng lại, đầu cúi thấp hơn nữa.
“Anh sai thật rồi…”
“Lúc đó cứng đầu, ngoài miệng nói một đằng, trong lòng nghĩ một nẻo, nhiều khi bản thân cũng không hiểu mình đang nói gì.”
“Ôn Lê… em có thể tha thứ cho anh không?”
Câu cuối cùng, anh hỏi với giọng điệu đầy dè dặt.
Nhưng từ đầu đến cuối, anh không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Suốt mấy năm ra nước ngoài, tôi gần như không còn nghĩ đến Trầm Sơ nữa.
Dù là những tháng ngày ngọt ngào trước đây, hay tổn thương anh từng gây ra, đều đã mờ nhạt dần trong ký ức tôi.
Vì vậy, tha thứ hay không tha thứ, đối với tôi mà nói… không còn ý nghĩa gì nữa.
Bởi vì trong lòng tôi, anh ta chẳng còn để lại một vết hằn nào sâu sắc cả.
Tôi chỉ “ờ” một tiếng.
Ngay lập tức, anh ngẩng đầu lên, mắt sáng rỡ:
“Thật sao? Ôn Lê, em có thể tha thứ cho anh?”
“Chúng ta… còn cơ hội để bắt đầu lại không?”
Ơ…
Tôi bĩu môi, đáp:
“Không phải vậy. Anh Trầm, chúng ta không thân, làm ơn đừng dùng giọng điệu kiểu đó nói chuyện với tôi.”
15
“Không thân…” – Trầm Sơ lặp đi lặp lại hai chữ đó, lưỡi cuốn quanh, như muốn nuốt vào mà không trôi.
Sau đó anh cuối cùng cũng rời đi.
Cả người rũ rượi, lưng cũng còng xuống.
Không còn một chút dáng vẻ ngông cuồng, trẻ tuổi, khí thế bừng bừng như trong mấy bức ảnh tạp chí nữa.
Tôi nhìn đồng hồ.
Tính ra, Mạnh Hàng đã vào phòng khám gần một tiếng đồng hồ rồi.
Tôi nheo mắt, tựa đầu vào tường nghỉ ngơi thêm chút nữa.
Cuối cùng, cánh cửa sau lưng tôi cũng mở ra.
Y tá dìu cậu bạn xui xẻo đó bước ra ngoài.
“Bên trong bắp chân có dính mảnh thủy tinh, phải làm sạch, khử trùng, rồi gắp từng mảnh ra, nên hơi mất thời gian.”
Tôi nhận lấy Mạnh Hàng từ tay y tá, đỡ anh tựa vào tay mình.
“Tập luyện, nhảy múa… có bị ảnh hưởng không?” – Tôi vội hỏi.
“Không đâu, không đụng đến gân cốt. Nhưng vài ngày tới nhớ nghỉ ngơi cho tốt, nếu không sẽ dễ nhiễm trùng.”
Chung kết còn hai tuần nữa, vẫn kịp.
Có lẽ do sinh nhật bị gián đoạn và mệt mỏi, trên đường tôi lái xe đưa anh về căn hộ, Mạnh Hàng tựa đầu vào ghế phụ, ngủ thiếp đi rất nhanh.
Chân anh được băng bó kỹ lưỡng.
Tôi bất giác nhớ đến một cảnh trong tiết mục múa chung kết của chúng tôi—
Một hoàng tử lâm nạn bị truy sát, từ xa một mũi tên bắn thẳng vào ngực.
Anh ngã xuống bên vách núi.
Tôi, vai diễn tiểu thư quý tộc, quỳ bên cạnh anh, hoảng loạn và tuyệt vọng.
Phân đoạn cuối cùng đó, tôi mãi không diễn được trọn vẹn.
Rõ ràng động tác hoàn hảo, nhưng luôn thiếu một điều gì đó.
Cũng chính vì vấn đề cảm xúc, mà con đường nghệ thuật của tôi dậm chân tại chỗ.
Từng có lúc tôi nghĩ đến việc từ bỏ sân khấu, sớm lui về giảng dạy.
Thời điểm ấy, người ở bên tôi là Mạnh Hàng.
Anh luôn cổ vũ tôi không ngừng:
“A Lê, đừng nói mấy câu tiêu cực như thế, thử lại thêm lần nữa đi.”
“Người có năng khiếu như em, chẳng lẽ lại để chuyện này đánh bại sao?”
“Mấy chuyện vui buồn, yêu hận, chia ly hợp tan… anh không tin con người là không thể thay đổi. Rồi em sẽ cảm nhận được thôi, đúng không?”
Đọc tiếp