Chương 2 - Khi Tổng Giám Đốc Dính Phải Nữ Yêu Tinh

5

Tôi đứng yên, lặng lẽ nghe hết cuộc hội thoại.

Trong lòng chẳng có chút gợn sóng nào.

Cậu ta nghĩ như vậy thì càng tốt, tôi cũng không cần thấy áy náy gì.

Tôi đẩy cửa bước vào, cả căn phòng bỗng chốc im phăng phắc.

Thẩm Duy vội đẩy cô gái trang điểm đậm đà trước mặt ra.

Ánh mắt cậu ta lúng túng:

“Chị… chị đến rồi à?”

Tôi gật đầu:

“Không sao, mọi người cứ tiếp tục đàn ca múa hát đi. Tôi nói vài câu rồi đi liền.”

Thẩm Duy kéo tay tôi:

“Chị đừng giận nha, hồi nãy bọn em chỉ đang chơi trò thật hay thách thôi…”

Tôi ngước nhìn cậu ta.

Tuổi còn trẻ mà lòng dạ đã gian xảo thế này.

Mà thể lực thì… cũng chẳng ra gì.

Đứa nhỏ này… đúng là bỏ đi rồi.

Nghĩ vậy, ánh mắt tôi cũng dịu lại đôi chút.

Thấy tôi không nổi giận, Thẩm Duy liếc mắt ra hiệu với đám bạn mình.

Cứ như thể đang đắc ý vì tôi “biết điều”.

Tôi dịu dàng vuốt gọn mấy sợi tóc rối trên trán cậu ta:

“Tiểu Duy, mình chia tay đi.”

Vẻ mặt đắc ý khi nãy của Thẩm Duy ngay lập tức đông cứng lại.

“Chị… chị vừa nói gì?”

Tôi khẽ thở dài:

“Thẩm Duy, em cũng không còn nhỏ nữa. Đã đến lúc tự lập rồi. Không thể cứ mãi để chị nuôi hoài như thế, đúng không?”

Tôi nhìn cậu ta, ánh mắt như có chút ai oán:

“Trước đây chị ở bên em vì thấy thương hoàn cảnh em sa sút, cơ thể em cũng tạm đủ làm chị hài lòng… nhưng giờ ngay cả cơ thể em cũng…”

Tôi cố tình bỏ lửng câu nói.

Phía sau vang lên vài tiếng cười khúc khích.

Mặt Thẩm Duy lập tức đỏ bừng:

“Lâm Mật! Chị đang nói linh tinh cái gì vậy hả?!”

Tôi vỗ vỗ vai cậu ta, vẻ mặt đầy cảm thông:

“Chị sẽ cho người đóng gói đồ đạc của em gửi về trường. Còn chai rượu bổ huyết lần trước mua cho em, không cần trả lại đâu.”

“Pfft—”

Chưa dứt lời, một cậu con trai bên cạnh đã bật cười.

Thẩm Duy tức điên:

“Cười cái gì! Cơ thể tao khỏe lắm đấy!”

“Hay quá nhỉ, Lâm Mật, cuối cùng chị cũng quyết tâm làm tình nhân của Hạo Khải, nên mới bỏ rơi tôi đúng không?!”

“Đúng đấy!”

Tôi đáp thẳng, không chút ngập ngừng.

Sự thật mà, sức khoẻ không tốt thì không được góp ý chắc?

Thẩm Duy chỉ tay vào mặt tôi, “cô cô…” mãi không nói được hết câu.

Đám bạn xung quanh thì cười phá lên, chẳng ai buồn che giấu:

“Thẩm Duy, hóa ra cậu là trai bao à?”

“Bảo sao dạo này trông cậu mắt thâm quầng, chắc phải tẩm bổ lại rồi.”

“Chị gái kim chủ ơi, hay nhìn thử tôi đi, tôi khoẻ lắm luôn đó!”

“Đủ rồi!”

Thẩm Duy hét lên, mắt trợn trừng như sắp nổ.

Cậu ta nghiến răng cười lạnh:

“Lâm Mật, tôi không ngờ chị lại là loại phụ nữ rẻ rúng đến vậy. Để tôi nói cho chị biết — chuyện chị với Hạo Khải lần trước là do tôi sắp đặt!”

Tôi gật đầu như gà mổ thóc:

“Chị biết mà. Từ đầu chị đã biết.”

“Chưa cảm ơn em đó chứ. Nhờ em mà chị mới biết đời còn nhiều người giỏi hơn… không chỉ kỹ năng mà còn cả ‘hình thể’…”

Tôi chỉnh lại cổ áo, thở nhẹ một hơi:

“Giờ thì, chị đây không nuôi trai trẻ nữa đâu. Chị muốn làm chim hoàng yến trong lồng vàng cơ~”

Mặt Thẩm Duy đỏ bầm như gan heo.

“Hừ! Có tin tôi tung chuyện chị và Hạo Khải lên truyền thông không?!”

“Đừng để tôi nổi điên, nếu không…”

“Alô, anh Hạo, có người đang đe doạ anh nè.”

Cậu ta còn chưa kịp nói hết câu, đã bị tôi cắt lời bằng cuộc gọi đang mở loa ngoài.

Bởi vì từ lúc bước vào đây, tôi đã âm thầm gọi cho Hạo Khải rồi.

Tôi bật loa ngoài.

Chỉ vài giây sau, đầu dây bên kia đã có phản hồi:

“Anh đang lên lầu.”

Không gian trong phòng VIP lập tức im phăng phắc, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Sắc mặt Thẩm Duy lập tức trở nên khó coi.

Chắc cậu ta không ngờ tôi thực sự gọi Hạo Khải tới.

Tôi không nhịn được, giọng bỗng trở nên ngọt ngào hơn hẳn:

“Thì em chỉ nói sự thật là cơ thể anh ấy tốt hơn anh thôi mà~ Nói thật thường hay mất lòng mà.”

Phía sau, một giọng nam trầm thấp vang lên:

“Không cần phí lời với loại người như vậy.”

Cửa phòng bật mở ngay sau đó.

Hạo Khải trong bộ vest đen bước vào, vóc dáng cao ráo, khí thế mạnh mẽ khiến cả căn phòng như bị áp lực đè nén.

Anh đi thẳng đến trước mặt tôi.

Ánh mắt sắc lạnh đảo qua từng người trong phòng.

“Chuyện gì xảy ra?” – anh cúi đầu hỏi tôi, giọng lại dịu dàng đến bất ngờ.

Tôi tỏ vẻ tủi thân, chỉ vào Thẩm Duy:

“Anh ta nói sẽ đem em ‘chia sẻ’ cho bạn bè, còn doạ sẽ tung chuyện giữa em với anh cho truyền thông.”

Tôi đâu phải mấy nữ chính kiểu câm nín yếu đuối trong truyện ngôn tình.

Tất nhiên là phải “tiên hạ thủ vi cường” rồi!

Hạo Khải cười khẩy, nhìn Thẩm Duy bằng ánh mắt khinh thường:

“Chỉ bằng cậu á?”

Thẩm Duy sợ đến mặt tái mét. Cậu ta biết rõ thủ đoạn của Hạo Khải, đâu còn dám mạnh miệng nữa.

“Hạo tổng… em sai rồi… em không dám nữa…” – cậu ta lắp bắp xin lỗi.

Hạo Khải chẳng thèm nhìn cậu ta thêm lần nào, chỉ quay sang tôi:

“Chúng ta đi.”

Vừa xuống lầu, Hạo Khải đã đẩy tôi vào xe.

Ánh mắt anh ta tối lại, nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.

Tôi liếm môi, trong lòng lại nổi lên chút kích thích.

Giả vờ như không có chuyện gì, tôi trêu:

“Sao vậy anh Hạo, định ăn em luôn à?”

Anh không trả lời, chỉ bảo tài xế lái xe.

Tài xế hiểu chuyện, lập tức nâng vách ngăn phía trước lên.

Không khí trong xe trở nên ám muội một cách rõ ràng.

“Được không?”

Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai tôi, khiến toàn thân tê dại.

Tôi làm bộ bình tĩnh, nhướng mày:

“Được chứ.”

Chưa dứt lời, anh đã cúi xuống hôn tôi — vừa dịu dàng, vừa bá đạo.

Tôi đáp lại nụ hôn ấy, cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể anh truyền sang.

Nụ hôn này, mãnh liệt và cuồng nhiệt hơn bất kỳ lần nào trước đó.

Tim tôi đập loạn, hơi thở gấp gáp.

Tôi biết — nguồn sức mạnh mê hoặc trong người tôi đang trỗi dậy.

Phía dưới đã ướt át từ bao giờ…

Không được… tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.

Cuối cùng, anh cũng buông tôi ra.

Trán anh tựa vào trán tôi, ánh mắt mơ màng.

“Dọn về ở với anh.”

Tôi dùng ngón tay lau vết son đỏ vương trên môi anh.

“Sợ em bỏ trốn à?” – tôi trêu.

Anh cười bất đắc dĩ:

“Ừ, sợ em chạy mất, sợ em bị người khác lừa mất.”

Một cơn rung động thoáng qua trong tim tôi.

Chết tiệt… sao người đàn ông này lại biết cách khiến người ta rung rinh đến vậy?

Tôi đường đường là một yêu nữ, mà giờ lại cảm thấy tim đập thình thịch như mối tình đầu.

Xe dừng lại trước biệt thự của Hạo Khải.

Trong biệt thự, quần áo vương vãi khắp sàn.

Tôi rúc vào lòng anh như một con mèo con vừa được ăn no, uể oải vươn vai.

“Thấy dễ chịu không?” – anh vuốt tóc tôi, giọng dịu dàng đến mức không tưởng.

“Tạm ổn thôi… mới no được khoảng bảy phần.”

Tôi lim dim mắt đầy kiêu ngạo.

“Chỉ bảy phần no thôi á?”

Hạo Khải nhướng mày, trong giọng nói mang theo chút nguy hiểm.

“Xem ra… anh vẫn chưa cố gắng đủ.”

Nói rồi, anh lập tức dùng hành động để “chứng minh” sự cố gắng của mình.

Cố đến mức khiến tôi gần như không thể rời khỏi giường.

Tôi đắm chìm trong vòng tay dịu dàng của anh, mê mẩn không muốn rời đi, chẳng buồn nghĩ tới chuyện quay về nữa.

Thành thật mà nói, tôi bắt đầu thấy hoang mang.

Một yêu nữ như tôi mà lại có xu hướng phụ thuộc vào một người đàn ông?

Nghe chẳng ổn chút nào.

Tôi cần được thoả mãn.

Nhưng hơn hết — tôi cần tự do.

Tôi không muốn bị bất kỳ người đàn ông nào trói buộc.

“Lâm Mật, mày không được lún sâu vào.”

Tôi nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, tự nhắc nhở.

“Mày chỉ thèm thân xác của anh ta thôi. Chỉ thế thôi!”

Ừ, đúng vậy! Chính là như thế!

Dạo này Hạo Khải đi công tác.

Tôi như cá thiếu nước, cả người bứt rứt khó chịu.

Tôi lôi ra mấy món “đồ chơi” cất kỹ dưới đáy tủ, định tự giải toả một chút.

Nhưng đầu óc toàn hiện lên hình ảnh của Hạo Khải.

Giọng nói trầm khàn của anh ấy, hơi thở nóng rực, cánh tay mạnh mẽ…

“Khỉ thật!” – tôi cáu, ném luôn mấy món đồ kia sang một bên.

Vô dụng!

Tôi vò đầu bứt tóc, đứng dậy rót cho mình một ly rượu vang đỏ.

Chất lỏng sóng sánh trong ly như phản chiếu chính tâm trạng hỗn loạn của tôi lúc này.

Tôi ngửa cổ nốc cạn một hơi.

Bất ngờ, chuông cửa vang lên.

Tôi giật mình, tim đập thình thịch.

Là Hạo Khải về rồi sao?

Cảm giác hưng phấn trào dâng khiến người tôi càng thêm nóng bừng.

Thậm chí tôi còn tưởng tượng cảnh anh vừa vào cửa liền đè tôi xuống sofa.