Chương 4 - Khi Tôi Trọng Sinh Thành Người Khác

Tuổi này ai chẳng có chút “hào khí” và ảo tưởng làm anh hùng, nên bình luận thì chia làm hai phe rõ rệt.

【Là Trần Tinh Tinh ra tay trước đấy chứ! Nếu cô ấy không động thủ, thì cậu kia cũng đâu cần đẩy để tự vệ.】

【Chắc chỉ là giận dỗi giữa tình nhân thôi. Tôi học sát lớp cô ấy, ngày nào cũng thấy mặt hầm hầm. Còn ra vẻ không thích con trai, thế mà giờ hẹn nhau ra sau núi lén lút?】

【Chuẩn luôn, không hẹn nhau thì ai rảnh mò ra cái chỗ hoang tàn đó?】

【Yêu đương thì yêu đương, nhưng dù gì cũng không thể bỏ mặc bạn gái bị ngã mà không cứu chứ?】

【Cậu bị mù à? Nam sinh đó chỉ đẩy nhẹ thôi, không phải đẩy xuống nước. Rõ ràng là cô ấy tự trượt chân mà!】

【Tuyệt thật! Hy vọng sau này bạn cũng gặp một “bạn trai tốt” như vậy.】

Tôi nhìn cảnh này mà thấy rợn người.

Y hệt kiếp trước của tôi – bị vu oan, bị công kích…

Ba ngày sau, Trần Tinh Tinh tỉnh lại.

Điều đầu tiên cô ấy nói với cảnh sát là:

“Là Chu Miểu Đình hại tôi. Người đàn ông đó chắc chắn là do cô ta thuê đến!”

Cảnh sát hỏi:

“Em có bằng chứng gì chứng minh không?”

Cô ấy lắc đầu:

“Không có.”

Video quay lại quá mờ, hơn nữa gã đàn ông kia lại bịt kín mít, không thấy rõ mặt.

Sau đó, Trần Tinh Tinh tự quay một video để minh oan, nói rằng mình nhận được một tin

nhắn cảnh báo có người muốn đầu độc mèo hoang sau núi, vì vậy mới tức tốc chạy tới.

Cô ấy còn dựng lại đoạn hội thoại với kẻ đó bằng văn bản.

Nhưng rất nhiều người không tin, cho rằng cô ấy bịa chuyện.

【Không có ghi âm, ai mà chẳng gõ được vài dòng chữ chứ? Nói gì chẳng là do cô ta quyết định. Đúng là diễn sâu.】

【Người ta cũng là nạn nhân mà, đừng công kích nữa được không? Mấy người học hành đâu rồi hết rồi?】

【Ố ồ, bà tốt bụng dữ ha? Tôi nói thật cũng không được? Hay bà bịt miệng tôi luôn đi?】

Tôi bí mật theo dõi Chu Miểu Đình mấy ngày liền.

Cô ta đi học đúng giờ, tan học về ngay, không nói chuyện với ai.

Tôi vẫn chưa từ bỏ, đích thân lên núi tìm manh mối.

Hai tiếng mò mẫm sau đó, tôi thật sự tìm được thứ có thể khiến cô ta “toang” hoàn toàn!

Một chiếc nơ bướm màu hồng!

Học kỳ trước, băng buộc tóc loại to từng rất hot, cả lớp gần như ai cũng có.

Một lần, Chu Miểu Đình cũng đeo một cái màu hồng nổi bật, còn ngồi cả tiết học cứ lắc đầu liên tục, như sợ người khác không thấy.

Chiếc nơ trên băng buộc tóc chính là cái tôi vừa tìm được!

Nghĩ lại, từ lúc vụ việc xảy ra, tôi chưa từng thấy cô ta đeo cái nơ đó nữa.

Tôi cầm nơ đến bệnh viện tìm Trần Tinh Tinh, cô ấy vừa lướt bình luận vừa bực tức chửi thề.

Thấy tôi xuất hiện ở cửa, Trần Tinh Tinh hơi ngạc nhiên:

“Lạc Thi, cậu đến thăm tớ à?”

Tôi bước vào, đặt chiếc nơ bướm xuống trước mặt cô ấy:

“Cậu không lạ gì cái nơ này đúng không?

Của Chu Miểu Đình đó, tớ nhặt được sau gốc cây lớn ở phía sau núi, đưa cho cậu mang đến nộp cảnh sát.”

Trần Tinh Tinh tức đến đập mạnh lên giường, nghiến răng nghiến lợi:

“Tớ biết ngay là nó! Cái đồ giả tạo!”

“Nhưng đừng đưa cảnh sát vội.

Gốc cây đó nằm ở điểm mù, tớ lúc đó không nhìn thấy, nhân chứng cũng không quay được.

Loại cột tóc to này thì ai cũng có, nó có thể chối là không phải của mình.

Lạc Thi, hay là chúng ta liên thủ dạy cho nó một bài học?”

4.

Cách Trần Tinh Tinh dạy dỗ Chu Miểu Đình rất đơn giản: lấy độc trị độc.

Cô ấy thuê bốn, năm tên du côn bên ngoài trường, kéo cô ta vào một con hẻm không có camera rồi đánh cho một trận.

Tiếng gào thét của Chu Miểu Đình nghe như lợn bị chọc tiết:

“Aaaa… đau quá!

Tôi đã làm gì mấy người đâu?

Tôi đâu có thù oán gì, sao lại đánh tôi?!”

Trần Tinh Tinh xuất hiện, vung tay tát thẳng mặt cô ta mấy cái:

“Chu Miểu Đình, mày tưởng mày làm chuyện xấu mà không ai biết à?

Mày sống như con chuột chui dưới cống, không dám đối đầu trực tiếp với tao, chỉ biết giở trò sau lưng!”

“Mày muốn thấy tao bị bọn họ chửi rủa, bị dìm cho sợ hãi, trốn chui trốn nhủi đúng không?

Tiếc là mày tính sai rồi. Tao không yếu đuối như mày nghĩ đâu.”

Thấy vẫn chưa hả giận, cô ấy ra hiệu cho bọn kia bịt mắt Chu Miểu Đình lại.

Tôi tranh thủ bước lên, đấm vào mặt cô ta vài cái, còn đạp mạnh lên chân rồi nhảy lên giẫm.

Cuối cùng rút kéo ra, cắt tóc cô ta loạn xạ.

Trút giận xong, tôi và Trần Tinh Tinh nắm tay nhau đi ăn buffet. Cô ấy vỗ vai tôi, cười khoái chí:

“Lạc Thi, không ngờ cậu ra tay cũng mạnh phết nha!

Cái đầu tóc kia hả… chắc không dám ra đường nếu không đội tóc giả!”

Tất nhiên rồi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)