Chương 1 - Khi Tôi Quay Về Ngày Đó

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Kiếp trước, trong quá trình vất vả chuẩn bị mang thai, tôi phát hiện Lục Dữ Trạch ngoại tình.

Chỉ sau một đêm, tôi từ một người vợ hiền mẹ đảm biến thành một kẻ chua ngoa điên loạn.

Tôi thay đủ mọi cách gây chuyện suốt hai tháng.

Nhưng bất kể tôi làm gì, Lục Dữ Trạch cũng chỉ đợi tôi bình tĩnh lại rồi hỏi một câu:

“Chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy, cô còn định làm ầm ĩ tới bao giờ?”

Trong tuyệt vọng và nguội lạnh, tôi đề nghị ly hôn.

Lục Dữ Trạch lại nói, hôn có thể ly.

Nhưng công ty đang chuẩn bị lên sàn, phải chờ mọi thứ ổn định mới làm thủ tục được.

Tôi không muốn chờ lâu như vậy.

Để sớm thoát khỏi người đàn ông khiến tôi đau khổ này, tôi chọn cách ra đi tay trắng.

Tôi tưởng rằng, bản thân rời đi trong tư thế ngẩng cao đầu sẽ nhanh chóng làm lại cuộc đời.

Không ngờ vì đã rời xa xã hội quá lâu, tôi thậm chí không tìm được một công việc phù hợp.

Vì tiền thuê nhà, vì miếng cơm manh áo.

Tôi cắn răng chịu đựng, một ngày làm ba công việc bán thời gian.

Dù có ốm cũng không dám nghỉ.

Kết quả là trên đường vội vã đi làm, đầu óc mơ hồ vì sốt cao, tôi không nhìn rõ đèn giao thông, bị một chiếc xe lao đến tông văng ra xa.

Tôi ch/t ngay tại chỗ.

Sau khi tôi ch/t không lâu, công ty của Lục Dữ Trạch thành công lên sàn.

Giá trị tài sản của anh ta tăng gấp bội, một bước trở thành nhân vật được săn đón bậc nhất Giang Thành.

Không ai cho rằng việc anh ta từng ly hôn là vấn đề.

Ngược lại, mỗi khi nhắc đến người vợ trước là tôi, luôn có người nói:

“Người phụ nữ này không có số hưởng phúc.”

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về đúng ngày phát hiện Lục Dữ Trạch ngoại tình.

Tôi liếc nhìn chiếc áo sơ mi dính vết son và mùi nước hoa lạ trong tay.

Ngẩng đầu lên, tôi dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn anh ta:

“Tôi có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng để bù đắp, anh phải chuyển tiền cho tôi.”

Lục Dữ Trạch sững người trong giây lát, sau đó vô thức nhíu mày.

Tôi biết anh ta vì sao lại phản ứng như vậy.

Bởi vì chỉ mới một giây trước, tôi còn đang vung chiếc áo sơ mi trong tay.

Gào lên khản cả giọng hỏi Lục Dữ Trạch đêm qua anh ta đã đi đâu.

Anh ta không hiểu vì sao tôi lại đột nhiên đổi giọng.

Huống chi, yêu nhau ba năm, kết hôn năm năm.

Trong mắt Lục Dữ Trạch và rất nhiều người, tôi chính là kiểu phụ nữ yêu đến mù quáng, coi tiền bạc như rác rưởi.

Chỉ cần Lục Dữ Trạch còn ở đó, thì dù có ăn bánh bao uống nước lạnh, tôi cũng chẳng có ý kiến gì.

Tôi không thích hàng hiệu, cũng không có hứng thú với trang sức châu báu.

Càng không bao giờ mở miệng đòi tiền anh ta.

Nhưng không ai biết, sau khi trải qua những ngày ngay cả trong mơ cũng đang tính xem tiền có đủ tiêu không.

Vì tiết kiệm mà ngày nào cũng ăn rau giảm giá.

Tôi đã hiểu rõ tầm quan trọng của tiền bạc.

Cũng hiểu rằng, vì tức giận và cái gọi là lòng tự trọng.

Mà lựa chọn ly hôn với Lục Dữ Trạch trong tay trắng, là ngu ngốc đến mức nào.

Nếu có cơ hội làm lại, tôi vẫn sẽ ly hôn với Lục Dữ Trạch.

Nhưng tôi sẽ không vội vàng như kiếp trước nữa.

Tôi sẽ chờ đến khi công ty của Lục Dữ Trạch lên sàn.

Chờ anh ta giàu hơn bây giờ.

Rồi chia một nửa gia sản mà anh ta dốc hết tâm huyết để gây dựng suốt bao năm.

Lục Dữ Trạch lấy lại tinh thần, vẻ mặt mang theo nghi hoặc, móc điện thoại trong túi ra.

Thấy anh ta mở app ngân hàng.

Tôi không nhịn được, khẽ nhón chân nhìn trộm số tiền anh ta đang nhập.

Trong lòng không ngừng thầm niệm:

【Nhiều thêm chút nữa đi, thêm nữa đi, đừng keo kiệt như vậy…】

Dưới ánh mắt chăm chăm của tôi, Lục Dữ Trạch một lần chuyển khoản cho tôi con số gần chạm bảy chữ số.

Nghe thấy âm thanh báo tiền vào tài khoản từ điện thoại.

Tôi đè nén cơn phấn khích trong lòng, nhét chiếc áo sơ mi sắp bị tôi vò nát vào tay Lục Dữ Trạch:

“Áo này anh cầm đi vứt đi, mai em sẽ mua cho anh mấy cái mới.”

Nói xong, tôi mặc kệ phản ứng của Lục Dữ Trạch, tự mình quay về phòng ngủ.

Nằm xuống chiếc giường quen thuộc, ngửi mùi hương dịu nhẹ trong không khí khiến người ta an tâm.

Tôi không nhịn được, khẽ thở dài một hơi.

Ngoài phòng, vài phút sau khi tôi vào phòng, Lục Dữ Trạch mới chậm rãi bước về phòng tắm.

Còn tôi đã cầm lấy điện thoại, tìm người đã gửi ảnh cho mình, xóa và chặn luôn.

Kiếp trước, khi nhìn thấy ảnh Lục Dữ Trạch thân mật với người phụ nữ khác, phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ có ai đó chơi khăm.

Nhưng việc anh ta cả đêm không về, vừa về đến nhà liền chui vào phòng tắm lại khiến tôi bắt đầu nghi ngờ.

Tìm thấy chiếc áo sơ mi trắng dính vết son trong giỏ đồ bẩn.

Khiến tôi suốt đêm không ngủ, mất hết lý trí.

Tôi xông vào phòng tắm, nơi Lục Dữ Trạch đang điều chỉnh nước nóng, hỏi thẳng anh ta tối qua đi với ai.

Đối mặt với chất vấn của tôi, Lục Dữ Trạch thậm chí không đổi sắc mặt.

Anh ta bình tĩnh nói rằng hôm qua phải đi tiếp khách uống hơi nhiều.

Sợ người toàn mùi rượu sẽ khiến tôi khó chịu, nên để trợ lý đưa về khách sạn.

Câu trả lời y hệt.

Kiếp trước, sau khi nghe xong, tôi lập tức giơ ảnh người lạ gửi cho tôi trước mặt Lục Dữ Trạch.

Tôi dùng sức chọc vào điện thoại, hỏi anh ta có thấy người trong ảnh quen không.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)