Chương 8 - Khi Tôi Quay Về Mười Năm Trước
17.
Chúng tôi bắt đầu quên Cảnh Thiệu.
Mọi thông tin liên quan đến anh đều biến mất một cách khó hiểu.
Kể cả một tấm ảnh.
Tôi bắt đầu học vẽ.
Nói với giáo viên rằng tôi muốn vẽ một người .
Anh ấy hứa sẽ dạy tôi sớm nhất có thể.
Tôi học vẽ cơ thể người , vẽ quần áo, vẽ đôi mắt.
Ngày học, đêm học.
Không may là tôi vẫn không thể vẽ được đôi mắt có hồn, nên chỉ có thể lặp đi lặp lại , luyện tập không ngừng.
Tôi không biết khi nào mình sẽ hoàn toàn quên mất Cảnh Thiệu.
Nhưng tôi cảm thấy — thời gian thật sự không còn nhiều.
Cuối cùng, vào một buổi sáng, sau một đêm thức trắng hoàn thành bài tập, giáo viên tới kiểm tra.
Anh ấy ngạc nhiên, khen:
“Đôi mắt rất đẹp . Tôi nghĩ cô có thể thử vẽ chân dung toàn thân .”
“Không phải cô vẫn luôn muốn vẽ người sao ? Tôi tin cô làm được .”
Tôi mỉm cười , giơ bút lên.
Nhưng khi đầu bút chạm vào bảng, tôi chợt nhận ra —
Trong đầu tôi trống rỗng.
Tôi đã hoàn toàn quên mất Cảnh Thiệu trông như thế nào.
18.
Vì thế tôi bắt đầu ghi nhớ bằng lời.
Vắt óc hồi tưởng từng mảnh ký ức trong cuộc đời chúng tôi .
Tôi xăm tên anh vào mặt trong cổ tay.
Nhưng tôi đã đ.á.n.h giá thấp sức mạnh của hệ thống đối với thế giới này .
Một buổi sáng đầy nắng, tôi nhìn cổ tay trần trụi của mình và cuốn nhật ký trắng tinh, mà không hề cảm thấy có gì bất thường.
Sinh nhật lần thứ ba mươi tư, bạn bè giục tôi thắp nến.
Không hiểu vì một sự trùng hợp kỳ lạ nào đó, tôi thắp bốn ngọn.
Cho đến khi có người cười đùa:
“Ê, sinh nhật mà thắp bốn ngọn nến là c.h.ế.t đó!”
Tôi giật mình tỉnh lại , nhìn sang người bạn kia .
“Xì—”
Cô ấy luống cuống lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi ,
“Sao lại khóc vậy ? Thích thì thắp bốn ngọn cũng được mà, đừng khóc .”
Tôi đưa tay chạm vào mắt.
Hóa ra … là tôi đang khóc .
19.
Gần đây bố mẹ bắt đầu giới thiệu cho tôi rất nhiều đối tượng.
Không chịu nổi sự thúc giục của họ, tôi chọn đại một bức ảnh ưa nhìn và đồng ý đi gặp.
Trên đường tới quán cà phê, tôi nhìn thấy người hẹn hò.
Ngoài đời, anh ấy hiền lành giống hệt trong ảnh.
Cuộc trò chuyện giữ ở một khoảng cách vừa phải , rất dễ chịu.
Cuối cùng chúng tôi trao đổi thông tin liên lạc.
Về nhà, bố mẹ hỏi tôi cảm thấy thế nào.
Nghĩ một lúc, tôi nói : không tệ.
Bố mẹ đã lớn tuổi, lúc nào cũng lo cho tôi .
Nếu cần kết hôn để họ yên tâm, tôi không quá để ý người đó là ai — chỉ cần nhân cách tốt là đủ.
Dù sao tôi cũng không cần dựa dẫm vào đàn ông.
Cổ tức công ty mỗi tháng đã đủ để tôi sống cả đời.
Sau này tôi gặp người đàn ông hiền lành ấy thêm vài lần .
Anh ấy dường như khá hài lòng với tôi .
Chúng tôi dạo bước trong mùa đông, nắm tay, ôm nhau — nhưng chỉ có thế.
Không có thêm gì nữa.
Có lẽ tôi đã qua cái tuổi tim đập loạn nhịp.
Tôi không hiểu.
Chúng tôi chuẩn bị kết hôn.
Ngày cưới, tôi mặc váy cưới đỏ rực.
Bạn bè đều khen đẹp .
Cuộc sống của tôi , nhìn qua dường như rất hạnh phúc.
Trước khi tiệc bắt đầu, tôi bất ngờ nhận được một cuộc gọi lạ.
“Xin hỏi có phải cô Khúc không ? Thời hạn gửi chiếc bình của cô tại nghĩa trang sắp hết, mong cô đến xử lý sớm.”
Nghĩa trang?
Nghĩa trang nào?
Suy nghĩ của tôi chạy rất nhanh, nhưng chỉ nắm được vài mảnh mơ hồ.
Vì thế, trong ngày cưới của mình , tôi đã làm một chuyện vô cùng nực cười .
Bỏ lại chú rể cùng cả phòng đầy người thân , bạn bè, tôi lái xe tới nghĩa trang trong bộ váy đỏ.
Tôi tìm nhân viên, hỏi về việc gia hạn.
Cô ấy tra cứu rất lâu, rồi áy náy nói :
“Xin lỗi , ở đây không có bình tro cốt nào đứng tên cô.”
“ Nhưng vừa rồi cô gọi cho tôi —”
Tôi mở điện thoại tìm bằng chứng.
Ngón tay dừng lại .
Không có lịch sử cuộc gọi.
Cuối cùng, tôi quay về trong trạng thái mệt mỏi và hủy bỏ hôn lễ.
Cả giới đều xôn xao bàn tán.
Tôi trở thành đề tài trà dư tửu hậu.
Bạn tôi trêu:
“Mày vẫn không thích anh ta à ? Sao thế, đang đợi định mệnh đời mình hả?”
Tôi cong môi, vẻ mặt ngơ ngác:
“Có lẽ tao đang đợi một người bạn cũ. Nhưng là ai… thì tao cũng không chắc.”
20.
Cuối cùng, tôi sống ẩn dật trong một khu rừng trên núi.
Tôi thuê người xây một căn nhà giữa rừng tre.
Tôi yêu hội họa, nhưng đã quên mất vì sao mình bắt đầu học vẽ.
Tôi vẽ rừng tre, chim chóc, vẽ mọi thứ.
Đôi lúc cảm xúc dâng lên, tôi lại muốn vẽ chân dung.
Tôi rất muốn vẽ một người .
Nhưng tôi thật sự không nhớ ra đó là ai.
Tôi lẩm bẩm:
“Là ai nhỉ…”
Gió thổi qua rừng tre trên núi.
Tôi chợt ngẩng đầu.
Từ rất xa, tiếng sáo vang lên.
Đoạn nhạc ấy thật kỳ lạ.
Giống như một lời tỏ tình.
Cũng giống như một lời chia tay.
Giống đoàn tụ. Lại giống buông tay.
Cuối cùng tan vào giữa trời đất.
Không còn để lại một ý nghĩ nào.
21. Viết thêm cho kiếp trước
Sau khi vào đại học, Khúc Chi mỗi ngày đều bị môn toán cao cấp hành hạ đến mức sắp hói đầu.
Đặc biệt là vào tuần thi, trong đầu toàn là vi phân riêng phần với tích phân kép — nhắm mắt lại cũng thấy công thức bay loạn.
Tôi ngồi trong thư viện, tiện tay lấy điện thoại ra xem, mới phát hiện Cảnh Thiệu vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Không hiểu sao tôi bỗng dưng nổi giận.
Tôi cầm bút, hậm hực viết liền mười câu toán cao cấp.
Viết xong kiểm tra lại — sai chín câu.
Khúc Chi chỉ cảm thấy cả người như nổ tung, da đầu tê dại.
Tôi vừa định đặt bút xuống thì đột nhiên có một bàn tay đặt nhẹ lên đỉnh đầu tôi , khẽ xoa, như đang dỗ dành.
Tôi quay người lại .
Là Cảnh Thiệu, người vừa rồi còn không thèm trả lời tin nhắn của tôi , giờ lại đang ngồi ngay bên cạnh.
Thư viện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lật sách.
Anh cúi xuống, nhanh chóng viết gì đó lên một mảnh giấy, rồi đẩy sang phía tôi .
Lông mày anh giãn ra , mang theo nét phóng khoáng quen thuộc.
Đôi mắt cong cong, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu lên gương mặt anh , trẻ trung đến chói mắt.
Trên mảnh giấy là nét chữ gọn gàng, sắc sảo: [Đừng giận, anh dạy em.]
-Hết-